Tổng số lượt xem trang

3/12/11

Tương Tư



Tương Tư

Trường Phi Bảo
(Viết cho một kỷ niệm học trò)

 
Khi người dưng tập làm thơ
Chắc là thầm yêu ai đó
Bỗng lòng ta chợt bỡ ngỡ
Khi người dưng sắp hẹn hò

Tan trường hai đứa về chung
Con đường gần giờ xa quá
Gã bạn thân thành xa lạ
Chân bước mà nhịp tim run

Người dưng học đòi nhớ nhung
Trách chi lòng ta bối rối
Thơ người, ta đọc hờn dỗi
Nhớ ai? nhớ lắm vậy trời!

Trái tim ta đâu gọi mời
Sao người ngang nhiên gõ cửa
Ta yêu thơ người chan chứa
Yêu mình sớm nắng chiều mưa

Thôi đừng sớm đón, chiều đưa
Người dưng mặc người dưng nhé
Ta vẫn thèm như đứa trẻ
Âm thầm lặng lẽ vô tư

Người dưng biết giận nữa ư?
À không, còn ghen nữa chứ,
Thơ người buồn thương con chữ
Đọc rồi dễ ghét. Tương tư!

05/04/2008

Hãy Đóng Đinh Tôi



Hãy Đóng Đinh Tôi

Trường Phi Bảo
Tặng: LKHN 

 
Người đóng đinh đời mình vào hai chữ "Hôn Nhân"
Hạnh phúc hay bất hạnh?
Niềm vui hay khổ đau?
Tôi nghe chua cay,
lệ rưng mắt nghẹn ngào
Thèm một bờ vai tựa vào cho đỡ nhớ!

Tôi vẫn hoài ôm lầm lỡ
Cuộc tình nào cũng dang dở, chia phôi
Người bước chân đi, nhẹ lòng...
hoa pháo đỏ ven trời
Tôi thật tâm chúc duyên người trọn vẹn

Chỉ trong giấc mơ mới về chung lối hẹn
Suốt cuộc đời quen quạnh quẽ, cô đơn
Biết người phương ấy có đẹp mộng uyên ương
Thèm vòng tay ấp ôm đêm trống vắng

Người đóng đinh "Tự Do" vào quyền được "Im Lặng"
Tôi khát nụ hôn đầu sâu lắng, mắt ai nhìn
Nhà thơ nào ví tình yêu như chiếc áo tàng hình
Nên tôi vẫn nuôi giữ hoài "Kỷ Niệm"

Tôi khao khát kiếm tìm
Thèm người thắp riêng cho mình ngọn lửa
Sưởi lòng tôi chan chứa
Đóng nỗi buồn treo lên vách tường câm

Lẻ loi bóng trăm năm
Sao người còn hứa yêu tôi mãi mãi
Tôi lặng tiếng, im hơi
tôi chắc mình khờ dại
Hãy đóng đinh tôi vào mãi mãi tim người!

09/08/2008

Một Chút Với Thơ Mình



Một Chút Với Thơ Mình

Trường Phi Bảo

Thơ mình, mình đọc, mình yêu,
Đã bao mất mát, ít nhiều đắng cay.
Câu nào đọc ngẫm cũng hay,
Này nhung, này nhớ, này hoài hờn ghen.

Sao gần gũi, sao thân quen,
Mỗi bài thơ, mỗi niềm riêng chất chồng.
Này yêu - ghét, này chờ - mong,
Thơ viết bằng cả tấm lòng đơn sơ.

Mình xa tuổi mộng, tuổi mơ,
Hành trang chứa sẵn dại khờ từ lâu.
Môi son thắm lại màu trầu,
Mắt xanh như thuở ban đầu vấn vương.

Thơ mình, mình đọc, mình thương,
Cái tình, cái nghĩa vẫn thường song đôi.
Tìm người thắp lửa cho tôi,
Đốt tiêu hết nỗi buồn vơi lại đầy.

Xin đừng đốt lẫn thơ ngây,
Sợ đêm trăn trở, sợ ngày lo toan.
Cho thơ tôi giấc ngủ ngoan,
Với chút hạnh phúc, với chan chứa tình.

Mình yêu, yêu quá thơ mình!

10/08/2008

Tục Lụy



Tục Luỵ

Trường Phi Bảo
(Viết tặng riêng cho mình) 

 
Ta đoạn tuyệt "anh", vĩnh biệt "đời"
"Buồn" này câm lặng, "nhớ" này vơi
Hồn phiêu áo mỏng vương trời lệ
Rải chút "tình thơ" lẫn "tình người"

Muôn kiếp thơ ta chịu dở dang
Hồn ta con đò cắm suối vàng
"Trăm năm" thôi chỉ tuồng mộng ảo
Tìm ai đỡ lấy một tiếng "oan"

Hương khói làm chi? khấn vái gì?
Lỡ mang "nghiệp chướng", nợ "văn thi"
Trả như không trả, nợ càng nợ
Gót thượng toà sen, học "từ bi"

Ta chẳng cần ai nuối tiếc ai
Nhan sắc hoá thành tro bụi bay
Hai tâm hồn yêu cùng bốc cháy
Thơ ta trở về cuộc lưu đày

Riêng chỉ kiếp này, kiếp này thôi
Cháy dở trong ta những khóc cười
Ta thèm được sống đời thanh tịnh
Chán cảnh trần gian nhạt màu tươi.

17/08/2008

Viết Cho Anh... Cho Ngày Tháng Cũ...

















Viết Cho Anh...
Cho Ngày Tháng Cũ...

Trường Phi Bảo


Rồi cũng có những giây phút thật lòng
Khi anh đi, và bàn tay thôi níu
Khi bước chân em quay về thất thỉu
Giữa đường, còn mắc nợ cơn mưa.

Đâu niềm vui?
sao chỉ nỗi buồn thừa!
Đâu nụ cười?
sao đong đầy nước mắt!
Lời nào làm tổn thương,
lời đó chân thật nhất
Cảm ơn anh không nỡ dối gạt nhau.

Đau một lần mới thấm thía lần sau
Tình yêu không phải trò đùa giỡn
Trái tim đừng dại dột van lơn
Về thôi, với lòng đầy thương tích

"Giận hờn" chỉ trò chơi con nít
Trong tay em, vuột mất linh hồn anh
Hết thật rồi -
Khoảng cách, lẫn chia ranh
Đâu ngày tháng mơ duyên lành, mộng đẹp.

Em khai tử mối tình
Tưởng tượng người đã chết
Quên!
Kỷ niệm nhiều quá làm sao em giấu hết
Nhớ!
ờ thì chỉ nhớ mỗi anh!

19/08/2008








Thành Phố Ảo



Thành Phố Ảo

Trường Phi Bảo

Có những chiều tôi về ngang thành phố
Vắng hoàng hôn, thiếu cả ánh trăng soi
Ở nơi đây hun hút dấu mặt trời
Nhiều khuôn mặt lướt qua đời thật vội

Khoảng cách chỉ câu chữ thay lời nói
Có những người toan tính chuyện yêu đương
Hay vu vơ như khách lạ qua đường
Hờ hững lắm cũng giả đò say đắm

Ưa hẹn thề dẫu chưa lần gởi gắm
Tôi chắc rằng nỗi nhớ cũng lại thừa
Vô duyên tệ, lầm tưởng bóng người xưa
Anh một bận toàn lọc lừa, gian dối

Có những người chưa gặp đã bối rối...
Đêm càng khuya thì nhịp sống càng đông
Ở nơi đây một phiên chợ giữa đồng
Trai vắng vợ, gái tìm chồng - thao thức!

Tôi trở về với cô đơn thường trực
Cuối con đường tâm sự hóa thành cây
Bao vui buồn, hờn giận gởi chốn này
Cả trái tim người tôi yêu thuở trước

Và ánh mắt hình dung mà thấy được
Và nụ cười trong tâm tưởng hiền hòa
Thành phố ơi, mãi mãi chẳng lạ xa
Vẫn cuộc vui, vẫn trò đùa số phận

Đừng trách nữa tình yêu đâu đủ giận
Đừng hờn chi, đừng tủi phận nhé mình
Với ngần ấy người vô bóng, vô hình
Chỉ thiếu anh...
mọi thứ đều vô nghĩa!

22/08/2008

Dư Âm



Dư Âm
Trường Phi Bảo
- Phạm Lưu Đạt

Ai đã trao tôi nụ hôn chiều
Say men trời đất thuở hoang liêu
Môi ghé môi thầm môi cuống quýt
Nồng nàn dịu ngọt phút giây yêu

Lòng tôi tha thiết với đời hơn
Như bản tình ca đợi phím đờn
Tôi thấy quanh mình muôn sự lạ
Buồn vui trong trẻo rõ từng cơn

Vẫn còn xao xuyến mắt thơ ngây
Đọng mãi trong tim khoảnh khắc này
Nụ hôn hé mở trang tình mới
Thổn thức hồn đôi mộng đắm say


Chừ bao sương gió triền con sóng
Chiếc hôn mềm lả gói trong lòng
Tháng năm trăng ngã bao lần nhỉ
Dư âm ngày nọ trọn mênh mông.

12/2011

Tha Hương




Tha Hương

Trường Phi Bảo




Thôi đừng trách những người xa tay Mẹ
Rời Quê Hương phiêu bạc chốn trời Âu
Nhớ vành nôi từng thắm giọt đàn bầu
Thương lời ru dãi dầu cơn mưa nắng

 
Mẹ đã cho tấm thân Anh lành lặn
Cha là người uốn nắn phẩm hạnh Em
Ôi Quê Hương là dòng sông êm đềm
Vẫn chảy xuôi về Biển đầy khát vọng

 
Ta như chim bay vào trời gió lộng
Bão giông kia đã mấy lượt gọi mời
Bước ly loạn, buồn phận khách mồ côi
Sầu kiếp lá rụng rơi từ nguồn cội

 
Mơ xứ sở thơm hồn bông lúa mới
Mình tha hương thiếu thốn cả tình thương
Xin đừng trách bao ngang trái đời thường
Đã rẽ chia đường muôn phương ngàn ngã


Đêm độc hành, gió phong trần lạnh quá
Ai hiểu mình? mình có hiểu ai đâu?
Quê Hương vẫn là giấc ngủ ban đầu
Trong mỗi người có một bầu tâm sự

 
Đừng vội trách những lớp người viễn xứ
Giũ áo đi còn nặng món nợ lòng
Gương Cha Ông, và chí cả non sông
Ôi Quê cũ vẫn dặm ngàn trông ngóng.

 


08/12/2008

Chỉ Một Tôi Ngồi Tự Chúc Tôi



Chỉ Một Tôi Ngồi Tự Chúc Tôi

Trường Phi Bảo

Đành thôi chỉ một tôi ngồi,
Chúc mừng tôi một vài lời dễ thương.
Không hoa thắm với bạn đường,
Tiệc không trà bánh, chuyện thường mỗi năm.

Nhanh thật! mình giờ hai nhăm,
Vẫn mơ lứa tuổi trăng rằm hôm xưa.
Niềm vui thiếu, nỗi buồn thừa,
Tuổi càng chồng tuổi giận chưa hở mình?

Vẫn yêu như đứa thất tình,
Và yêu hơn nữa thơ mình... mình si.
Tháng năm ngoảnh lại được gì,
Thân nơi phố thị hồn thì thôn quê.

Đành thôi nửa tình, nửa mê,
Thực tại tôi vẫn bộn bề áo cơm.
Cảm ơn đời, xin cảm ơn,
Cha mẹ và cả cội nguồn cưu mang.

Nỗi buồn xin lật sang trang,
Cười lên chớ, kẻo lệ tràn... biết không?
Tự tay thắp ngọn nến hồng,
Tôi ngồi chúc tụng mùa đông riêng mình.

27/08/2008

Hát Thơ - Trách Thơ



Hát Thơ - Trách Thơ
Trường Phi Bảo

Thơ em hát, anh khen hay
Từng vần, từng điệu rót đầy tai ai
(Anh ghen em lắm những ngày...
Biết không? Không biết? buồn này chỉ anh)

(Đã yêu em thật chân thành
Trách sao được trái tim mình ngu ngơ)
Em nghe mà cứ giả vờ
Vết thương lòng cũ bất ngờ nhói đau

(Thơ em hát cớ vì sao
Tặng bao người chẳng người nào là anh)
Vì em đa cảm, đa tình
Em yêu chỉ để thấy mình được yêu

Làm lòng anh khổ thật nhiều
Hiểu cho em đâu đành trêu chọc người
(Lấy chồng đi, chớ biếng lười
Em càng thơ thẩn muôn người ốm o)

Hai lần lỡ mất chuyến đò
Qua sông em ngại đắm đò anh ơi!
Anh về khuyết nửa nụ cười
Thơ em hát cho một người nữa xa

Rồi mai, anh hỏi thật nha
(Em ôm thơ sống tới già được không?)

30/08/2008

Chị Tôi (2)



Chị Tôi (2)

Trường Phi Bảo

I

Một đêm trăng sáng em ơi!
Anh như ngọn gió lả lơi - hẹn hò.
Bước vào yêu chị hơi lo,
Lo thương rồi nhớ, lỡ đò rồi đau.

Một thời mộng đẹp trong nhau,
Một mùa không rõ lòng đau mấy lần.
Người ta dụ chị thất thân,
Bướm say nhuỵ mật giết dần đời hoa.

Một năm kỷ niệm chửa nhoà,
Nhiều năm gộp lại vỡ oà tuổi xuân.
Thuyền còn bến đậu, bến dừng,
Qua thời sắc nước nửa chừng ai thương.

Tưởng trăng mãi khuyết cong đường,
Ngờ đâu trăng sáng như gương tròn tròn.
Có chàng hẹn biển thề non,
Chị giờ gái đã một con mất rồi.

II

Bồng con chị bước theo người,
Tôi rươm rướm lệ, mẹ cười xót xa.
Không pháo hồng, không xe hoa,
Biết về phương ấy cửa nhà ấm êm.

Lầm lỡ chớ lỡ lầm thêm,
Quê người chị sống từng đêm thương sầu.
Nhưng rồi chẳng được bao lâu,
Hạnh phúc thành chuyện bể dâu khó lường.

Tôi trông thấy chị mà thương,
Quỳ bên mộ mẹ, thắp hương mộ chồng.
Con thơ đứa ẵm, đứa bồng,
Đứa theo chân chị qua sông một chiều.

III

Rồi đời chị kể chi nhiều,
Tình cờ, chẳng nhớ chiều nào nữa em.
Lạnh lòng, lạnh cả buồng tim,
Chị ngồi ngơ ngẩn bên thềm gió mưa.

Người xưa, vâng chính người xưa,
Ngã nón xin chút tình thừa thế nhân.
Chị tiều tuỵ cả tấm thân,
Anh từ khổ ải trầm luân trở về.

Quyết không nối lại câu thề,
Tơ duyên đã đứt, ủ ê hoa tàn.
Chị cay đắng phận, bẽ bàng,
Người hối cãi trong muộn màng... đành thôi!

Bóng ai khuất dạng phía trời,
Bên sông goá phụ ru hời nỗi đau.
"Buồn thương chiếc áo hôm nào,
Đò ai không bến..." nghẹn ngào chị tôi.

02/09/2008

Đôi Mắt Người Tình



Đôi Mắt Người Tình

Trường Phi Bảo

Đôi mắt ấy đã thuộc về ngày xưa

Sao chiều nay bất chợt người qua phố
Kỷ niệm nhắc khéo em về thời bỡ ngỡ
Hai mái đầu che chung một chiếc ô

Giờ tìm đâu lại ngày tháng trong mơ

Vẫn cơn mưa của buổi chiều hò hẹn
Bàn tay ai vuốt tóc thề, len lén
Hôn môi hồng, và dịu ngọt lời thương

Em đội mưa, chết lặng giữa phố phường

Đôi mắt ấy đã thuộc về dĩ vãng
Giây phút đó sau ánh nhìn lơ đãng
Người quay lưng, phủi bỏ hết nồng nàn

Cuộc đời hẹp mà lối rộng thênh thang

Mãi đuổi nhau cuối con đường đơn chiếc
Đôi mắt ấy giờ không còn tha thiết
Sâu thẳm tâm hồn chút nuối tiếc trao nhau

Tháng năm xa chờ đợi nhạt cả màu

Vẫn lẻ bóng bên đời nhau phiền muộn
Và tình yêu chỉ còn trong ảo tưởng
Là đôi mắt người tình một thuở tơ vương

05/09/2008

Telephone Buồn!



Telephone Buồn!

Trường Phi Bảo


Một dòng tên chứa mười hai mẫu tự
Mười con số đeo đẳng bóng hình ai
Telephone... buồn, lặng tiếng thở dài
Không... không thể... gọi cho người tình chết

090_477_54... trời ơi, sao ngốc nghếch!
Thương nhớ gì một kẻ phụ lòng em
Đã xa rồi ngày tháng cũ êm đềm
Quên hết nhé những mộng tình thao thức

Người chỉ là ảo ảnh nào có thật
Trái tim ơi ngủ yên giấc... muộn phiền
Người chỉ là sương khói thoảng qua miền
Cô đơn lắm, nỗi niềm riêng... sâu kín

Không thể gọi... nén lòng mình... câm nín
Không thể ngồi... ươm hy vọng... chờ mong
Một dòng tên như bản án chất chồng
Mười con số đoạ đày trong khổ luỵ

Biết còn yêu hồn trải nhiều thi vị
Biết còn yêu, còn uỷ mị, dại khờ
Giá giết chết được người ở trong mơ
Muôn kiếp nữa chẳng bao giờ khóc hận

12/09/2008

"Biết"



"Biết"
Trường Phi Bảo

Biết anh đã có vợ nhà,
Biết mình không thể yêu mà vẫn yêu.
Biết lòng rồi khổ đau nhiều,
Biết ngang trái đó vẫn liều nhớ nhung.

Biết vô duyên thế là cùng,
Biết có son sắt cũng chung chồng người.
Biết tình qua phút si mê,
Biết nhau bởi những hẹn thề vu vơ.

Biết sầu rối nhịp đường tơ,
Biết sau say đắm mộng mơ sẽ tàn.
Biết mưa có tạnh, trời quang,
Biết chắc chắn bão lại tràn qua tim.

Biết càng yêu, lụy từng đêm,
Biết càng nhớ sẽ càng thêm đọa đày.
Biết không đi trọn ngày mai,
Biết trăm năm chỉ ván bài...
em thua!

14/09/2008

Tình Yêu và Công Giáo



Tình Yêu và Công Giáo
Trường Phi Bảo


Con không tin điều xót xa,
Chúa yêu anh ấy hơn là con yêu.
Sự thật dù thật bao nhiêu,
Con không tin nổi tình yêu của ngài.

Tạo hoá thiệt khéo an bày,
Kết nên oan trái đoạ đày tình con.
Anh đâu hẹn biển, thề non,
Mà con yêu tới đá mòn - sông vơi.

Lặng lẽ anh tới một nơi,
Lặng lẽ con khóc chơi vơi cuộc tình.
Con sa vào cõi u minh,
Anh quỳ bên chúa cầu xin yên lành.

Chúa dang tay đón đời anh,
Tâm hồn từ đó không hình bóng con.
Trong sạch chẳng chút bụi nhờn,
Áo dòng anh khoác... con hờn chúa thêm.

Chúa đan tâm nỡ nhấn chìm,
Mối tình vô vọng muộn phiền trần ai.
Cho anh lần chuỗi trên tay,
Nhiệm mầu chỉ có phút này... than ôi!

Bao năm ngọt đắng bờ môi,
Anh yêu chúa để thiệt thòi con mang.
(Chuông rung mấy nhịp lỡ làng,
Tim ôm sầu hận cho nàng bâng khuâng.)

Cánh cửa lòng khép sau lưng,
Ước gì có thể dửng dưng cho đành.
Trông anh dáng vẻ hiền lành,
Lần chuỗi tràng hạt chân thành hơn xưa.

Con người ngoại đạo xin thưa,
Chúa chọn anh ấy con chua chát lòng.
Chúa dạy anh tin áo dòng,
Sao chúa quên mất nỗi lòng thế nhân.

Chữ tình đè nặng châu thân,
Con yêu anh ấy mà dần quên con.
Rồi mai anh ấy chẳng còn,
Khối tình con giữ vẫn còn thiên thu.

27/05/2005

Ngớ Ngẩn














Ngớ Ngẩn
Trường Phi Bảo


Em ngớ ngẩn trước điều anh định nói
Lời nói ngớ ngẩn sắp tuột khỏi đôi môi
Bao ngớ ngẩn chỉ có lúc này thôi
Anh khẽ bảo: đừng chia tay em nhé!


Ôm ngớ ngẩn, ôm đầu anh hôn nhẹ
Sợ bão giông, em mới nghiêng đầu che
Xin tình yêu hãy lặng im nghe
Đôi người ngớ ngẩn đang tìm vào lẩn thẩn


Chàng trai rồi một ngày kia dửng dưng
Bỏ ra đi nở phụ tình cô gái
Cô gái buồn mang lời chia tay
Lại đem nói với một chàng trai khác


Em lo sợ khi nghĩ mình đen bạc
Tình yêu kết cuộc chỉ có thế thôi sao?
Không anh ơi đừng lầm lỗi với nhau
Thì sẽ không đón lấy ngày ly biệt


Điều ngớ ngẩn chẳng bao giờ là thiệt
Anh chớ dại mà rũ bỏ đời em
Chẳng tốt lành gì cho cả hai trái tim
Nên anh cứ vì em yêu thắm thiết


24/05/2005

Mai Em Về, Không Còn Anh Ra Đón



Mai Em Về, Không Còn Anh Ra Đón

Trường Phi Bảo



Mai em về, không còn anh ra đón,
Sau mỗi trận đường dài, sau mỗi chuyến đi xa
Cánh chim bay mỏi cánh trở lại nhà
Em có mệt cũng chẳng người săn sóc

Nắng rát mặt, gió dẫu làm rối tóc
Chân bết bùn, áo lấm bụi phong sương
Anh không còn để chảy tóc soi gương
Em xinh mấy cũng khó bằng cô ấy

Mai em về, đâu còn ai đứng đấy
Góc phố buồn, lối cũ thiếu niềm vui
Ngọn đèn vàng hiu hắt chút ngậm ngùi
Bước chân đơn nghe hồn mình rét mướt

Em còn giữ nơi tim lời hẹn ước
Sao anh đành bôi xoá mộng trăm năm
Mai em về chỉ một bóng âm thầm
Cố gượng cười sao mây mù che mắt

Mai em về giấu giọt buồn trong vắt
Vào yêu đương đắng ngắt vị cà phê
Pha kỷ niệm sầu giăng kín tứ bề
Môi chưa nhấp đã nghẹn ngào, tê tái

Mai em về anh không còn trở lại
Biết tìm ai kể nốt chuyện tâm tình
Gian phòng trống, và nỗi nhớ tái sinh
Ngồi lặng lẽ mới thương mình - côi cút.


28/05/2005

Mẹ Của Anh



Mẹ Của Anh (*)

Trường Phi Bảo

Mẹ về lấy bố sinh anh,
Bao năm dưỡng dục giờ thành chồng em.
Nói sao cho thoả nỗi niềm,
Nghĩa tình quý mến rộng thêm biển trời.

Mẹ chỉ có một trên đời,
Riêng em may mắn nhất đời có hai.
Làm sao ôm trọn vòng tay,
Nỗi cơ cực tháng năm dài mẹ mang.

Cho anh cuộc sống an khang,
Manh áo ấm, giấc mộng vàng mai sau.
Tuổi thơ chẳng nhuộm sầu đau,
Vì anh mẹ đổi nghẹn ngào mua vui.

Tương lai anh hết ngậm ngùi,
Mẹ giờ tóc bạc, da mồi, mắt nheo.
Buông gánh lưng đã còng queo,
Chợ xa dốc nắng gieo neo sớm chiều.

Thanh xuân mẹ có bao nhiêu,
Hết buồn rồi khổ đong nhiều đắng cay.
Tụi mình yêu nhau hôm nay,
Phải nhớ công mẹ chóng chày bão giông.

Sinh anh cho em làm chồng,
Thấy anh hiếu thảo mà lòng em thương.
Một thời dãi nắng dầm sương,
Nhớ ơn mẹ lời ru thường xót xa.

Mẹ là mẹ của chung mà,
Nhờ mẹ em mới chung nhà cùng anh.

29/05/2005


(*) Ý thơ Xuân Quỳnh

2/12/11

Mười Năm..., Hai Mươi Năm...



Mười Năm..., Hai Mươi Năm...

Trường Phi Bảo

Lục bình trôi trên sông
Hoa cải vàng nỗi nhớ
Bến xưa ngày trở lại
Chiều tím cả giấc mơ

Anh còn đợi đò ngang
Anh còn chờ đò dọc
Giá bắt được nhịp cầu
Nối đôi bờ xa cách

Mười năm..., hai mươi năm...
Rút ruột một kiếp tằm
Ngược xuôi cùng dâu bể
Tóc pha sầu trăm năm

Em về là với chồng
Lạnh lòng riêng với anh
Mùa yêu thôi đã cũ
Luyến tiếc gì thời xanh

Mười năm..., hai mươi năm...
Tình chung cuộc đọa đày
Em lỡ thì con gái
Anh còn thương nhớ ai?

25/09/2008

Bạn Gái Chúng Mình



Bạn Gái Chúng Mình
Trường Phi Bảo
Tặng: M, H...

Bất ngờ nhận tấm thiệp hồng,
Mai ơi, Hương sắp lấy chồng tháng sau.
Tao mừng cho nó xiết bao,
Chúng mình ba đứa ngày nào chí thân.

Vui buồn khắng khít bước chân,
Cảm thông, tâm sự chuyện gần, chuyện xa.
Đứa này giận, đứa kia hòa,
Nó khôn lanh, mày khéo là giỏi giang.

Đứa nào, đứa nấy hiền ngoan,
Dễ thương, xinh gái lắm chàng thầm yêu.
Chỉ mỗi tao dở đủ điều,
Học hành chểnh mảng sớm chiều lơ ngơ.
 
Vụng về, nông nổi lại khờ,
Tương lai sẵn một thế cờ trắng tay.
Mong duyên Hương thắm những ngày,
Chắc Mai, Mai phải lòng ai mất rồi?

Trăm năm chuyện cả đời người,
Ruổi rong cũng một chồng thôi đó mày.
Cơm lành, canh ngọt cầu may,
Dù trong hay đục đời mày cũng xong.

Sống sao đồng vợ, đồng chồng,
Hương ơi, tao nói thật lòng mà Hương.
Bạn bè tao quý, tao thương,
Ai hạnh phúc vẹn tao mừng, tao vui.

Phận tao dang dở chôn vùi,
Đời tao thua lỗ ngậm ngùi riêng tao.
Chúng mình ba đứa... ngày sau,
Có xa, có cách, dành nhau chữ "Tình"

30/09/2008

Cơn Mê Tình Ái



Cơn Mê Tình Ái

Trường Phi Bảo


Cơn mộng yêu đương đã xa rồi
đắm chỉ còn mỗi mình tôi
Tình người đen bạc phôi pha quá
Ái ân...cũng khuyết nửa môi cười

Trường đời ai học được chữ ngờ
Phi xứ tôi như cánh chim mơ
Bảo giông không chỗ dừng chân nấp
Cho nên mỏi cánh một đời thơ.

30/05/2005

Chuyện Ngày Thơ



Chuyện Ngày Thơ
Trường Phi Bảo

Có cô bé lần đầu
Chân bước ngang cầu khỉ
Dáng ngập ngừng, run rẩy
Cậu bé cười nhe răng

Cô bé cứ dùng dằng
Khi chìa tay ai nắm
Thẹn thùng chi cho lắm
Cậu bé cười giả nai

Áo trắng về thăm quê
Chưa quen mùi rạ mới
Áo nâu cưỡi trâu tới
Mình cùng bày trò chơi

Đây cánh cò, dòng sông
Kia cánh đồng tuổi nhỏ
Lung linh vầng trăng tỏ
Êm ả một điệu hò

Sáng mai trở lại phố
Xa quê rồi, xa anh
Cô bé khóc ngon lành
Cậu bé buồn dành dỗ

Đợi mùa thu thay lá
Cải vàng rồi đơm hoa
Mỏi mòn mong mùa hạ
Tình năm tháng nhạt nhòa

Bé quên cây cầu khỉ
Chẳng nhớ gì áo nâu
Tình thơ như củ ấu
Không cuối cũng không đầu

Em vui thay áo màu
Một chiều hoa pháo nổ
Anh lặng cười đau khổ
Tiễn em về bến nao.

31/10/2008

Kẻ Thứ Ba



Kẻ Thứ Ba

Trường Phi Bảo

Sợi chỉ hồng thít chặt ba chúng ta
Anh và em cả hai đều không muốn
Sự lựa chọn khác với trong tưởng tượng
Tình yêu sau này vẫn có kẻ thứ ba

Kẻ thứ ba mang anh rời xa
Kẻ thứ ba tranh nhau từng hạnh phúc
Những nhớ thương dụm dành, những dự tính nghiêm túc
Đổi bằng lời sáo rỗng lúc chia tay

Kẻ thứ ba làm nên chuyện đổi thay
Em chắc chắn! sao anh còn do dự?
Kẻ thứ ba chính thực con sóng dữ
Đã cuốn phăng ngày tháng - hẹn hò - yêu!

Làn mắt biếc, đôi môi mọng, vẻ nuông chiều
Cướp hồn anh từ phút giây xao nhãng
Kẻ thứ ba thâu tóm sự quên lãng
Khiến lòng em khắc khoải chuỗi đa mang

Kẻ thứ ba làm lỗi một cung đàn
Vị tha nhé, trái tim đừng trách hận
Tình yêu chỉ như là cơn địa chấn
Mất nhau rồi xa lắc... vạn mùa đau.

02/06/2005

Hà Nội Chiều Mưa Bão



Hà Nội Chiều Mưa Bão

Trường Phi Bảo

Hà Nội ơi thương quá chiều mưa bão,
Giông gió mịt mùng bốn phía giăng giăng
Câu thơ chìm trong nỗi nhớ dùng dằng,
Ngập nước mắt, đau thắt lòng, xót dạ.

Đường ở Thủ Đô bây giờ xao xác quá,
Đất hoá thành sông, phố mênh mông biển.
Cái rét lùa về sầu nghiêng dáng mẹ,
Chở che đàn con héo tấm thân gầy.

Đã yêu Hà Nội từ lúc mới sanh đây,
"Cảm" người Hà Nội qua từng hơi thở,
Biết Hà Nội bao đêm rồi trăn trở,
Mưa tối trời, anh giấc ngủ có yên.

Muốn hát ru anh cho ấm áp một miền,
Ngặt ngoài kia bao cảnh đời lầy lội
Hà Nội ơi... yêu... mà không thể tới!
Xin gởi nắng Miền Nam chan chứa chút niềm mong.

Mong gặp Hà Nội trong buổi sớm trời trong,
Mong hạnh phúc lại long lanh mắt trẻ,
Mong nụ cười nở hoài trên môi mẹ,
Và mọi tấm lòng biết san sẻ cho nhau.

Hà Nội của anh, em thương nhớ dạt dào,
Thiêng liêng lắm tình quê hương mời gọi,
Chiều mưa bão nghe tim mình thêm nhói
Hà Nội ơi... ơi hỡi Hà Nội ơi!

03/11/2008

Lối Mộng Nào Cho Em



Lối Mộng Nào Cho Em
Trường Phi Bảo
Tặng: PNT

Van anh đó chớ thốt lời cay đắng
Anh về đi, chẳng níu giữ gì đâu
Tiếc nuối ư? ừ chút chút mà đau
Hai lối mộng cho cuộc tình tan vỡ

Em không cần bàn tay ai che chở
Đừng khuyên em tìm người khác thế thay
Không cần thiết anh tội nghiệp em hoài
Chào vĩnh biệt, đường tình chia đôi ngả

Kể từ giờ mình xem nhau xa lạ
Anh là anh, em vẫn lại là em
Không thương nhớ, không kỷ niệm êm đềm
Ngày tháng cũ gió cuốn theo chiều gió

Cô ấy đến cùng anh chờ ngoài ngõ
Về mau anh với hạnh phúc dịu dàng
Về mà xây đẹp tổ ấm khang trang
Em yêu lầm, khổ đau thì em chịu

Hãy mặc em, mặc mình em xoa dịu
Tâm hồn em cho biển lặng, sóng yên
Vì yêu anh cô ấy đứng ngoan hiền
Đừng tai ác bắt thêm một người đợi.

08/06/2005

Tình Bằng




Tình Bằng
Trường Phi Bảo

"Tình bằng có cái trống cơm..."(*)
Khen ai khéo vỗ hoa đơm đầy cành

Tình bằng có cái trống "mình"
Trách người dưng vỗ ình ình đau tim

Chắc gì se chỉ, luồn kim
Phải nào hẹn ước em (sợ)... thêm rối lòng.

Một bầy con nít qua sông
Tình bằng kiếm sợi tơ hồng bén duyên

Bao thời con gái trinh nguyên
Khớp ngựa ô để ngẫu nhiên tang tình

Lỡ thì mới tới lượt mình
Buồn theo cơn mộng chòng chành phía sau

Mượn dân ca trách khéo nhau
Tình bằng ai khéo vỗ đau tim nàng

Không đi qua khỏi lỡ làng
Tang bồng khất nợ hẹn chàng kiếp mai

Bão giông chắn lối thiên thai
Cau khô, trầu héo nhạt cay vị nồng

Tình bằng vỗ cái trống không
Không thương - sao đợi? không mong - sao chờ?

Kiếp sau tình đẹp như mơ
Đôi ta xin cứ dại khờ mà yêu.

09/06/2005

*Dân ca Nam bộ

Trách Người Tình Xưa



Trách Người Tình Xưa
Trường Phi Bảo


Trách tình sao mãi lặng im,

Để cho nỗi nhớ trong tim bồi hồi.
Một lời khó nói thì thôi,
Tôi không mong đợi xa xôi làm gì.
Người đi thì mặc người đi,
Lòng buông lòng chẳng trách chi được lòng.
Đợi khi ngày tháng chất chồng,
Hoa râm mái tóc hương nồng còn vương.
Nhủ thầm yêu chẳng bằng thương,
Chuyện xưa buồn miệng vẫn thường nhắc nhau.
Biết duyên lỡ mộng trầu cau,
Tiếc câu mở ngỏ mà đau tới giờ.

02/12/2011

Nói Quên Lòng Mãi Nhớ



Nói Quên Lòng Mãi Nhớ
ĐQL
- Trường Phi Bảo


Quên rồi giọt nắng chiều qua
Rơi vào nỗi nhớ cho hoa dỗi hờn.
Quên rồi đỏ ớt cánh chuồn
Tay em vớt lại nỗi buồn giậu thưa.
Quên rồi mắt đẫm màu mưa,
Chiều nao đã đợi mòn mùa gió đông.
Đã quên còn dối chi lòng
Chẳng thà quên hẳn còn mong nỗi gì.

Quên mà cứ nhớ làm chi?
Khổ thay bởi lẽ dễ gì mà quên.

Khó quên nên phải bắt đền
Nhớ kia thương đó chông chênh dốc đời
Tìm nhau trong giấc mơ cười
Môi hôn môi lại ấm lời yêu anh
Nhớ vu vơ, nhớ quẩn quanh
Nhớ ngày nắng với đêm thanh trăng tròn

Dìu nhau qua lối tim non
Năm mong tháng đợi hẳn còn suy tư
Bắt đền một đoạn tình thư
Thư tình thì ngắn tương tư thì nhiều
Lòng khờ dại biết bao nhiêu
Bảo quên sao cứ bao chiều ngóng trông
Nhớ ai ửng má hồng hồng
Hồng hồng má ửng cho lòng ai say

12/2011

Mãi Nhớ



Mãi Nhớ
Trường Phi Bảo


Khó quên nên phải bắt đền
Nhớ kia thương đó chông chênh dốc đời
Tìm nhau trong giấc mơ cười
Môi hôn môi lại ấm lời yêu anh

Nhớ vu vơ, nhớ quẩn quanh
Nhớ ngày nắng với đêm thanh trăng tròn
Dìu nhau qua lối tim non
Năm mong tháng đợi hẳn còn suy tư

Bắt đền một đoạn tình thư
Thư tình thì ngắn tương tư thì nhiều
Lòng khờ dại biết bao nhiêu
Bảo quên sao cứ bao chiều ngóng trông

Nhớ ai ửng má hồng hồng
Hồng hồng má ửng cho lòng ai say

01/12/2011