Tổng số lượt xem trang

29/1/11

Đan Áo Cho Chồng



Đan Áo Cho Chồng
Trường Phi Bảo 


Thôi đừng nhắc nữa người ơi
Chuyện xưa tôi cố quên rồi... còn đâu?
Nghẹn ngào khoác áo cô dâu
Cài thêm sắc thắm lệ sầu hoen mi 


Vô tư nhận lấy sầu bi
Hoang mang viễn cảnh chia ly chập chùng
Đường xa vó ngựa duỗi rong
Người vui phiêu bạc hết mong vẹn thề 


Bên song đời lạnh cơn mê
Gởi mộng vào kẻ chẳng hề yêu thương
Lại bao thu nữa chán chường
Lại bao tuyệt vọng cũng dường vào đông 


Đan chi chiếc áo cho chồng
Mà bao nhiêu tháng năm ròng chửa xong
(Chị em phụ nữ biết không?
Duyên tình con gái lắm sông lắm đò) 


Thuở trước nào chịu đắn đo
Để giờ tình lỡ điệu hò thủy chung
Áo đan là để tương phùng
Tương phùng là để nghìn trùng cách ngăn 


Vụng về mũi chỉ đêm trăng
Ti Gôn nở trắng ngòai sân nhà người
Làm sao quên được hở trời!!!
Sắc hoa tan tác bên đời quạnh hiu 


Tôi là mái phố rong rêu
Hoang tàn vì bởi những chiều chiến chinh
Sợi len - len lõi cuộc tình
Kim đâm thảng thốt giật mình... kêu đau! 


03/02/2005

Chiếc Bóng

Chiếc Bóng
Trường Phi Bảo


(Giặc giã tung hoành lấn đế kinh*)
Ngỡ ngàng nàng tựa cửa xuân tình
Ai xướng ca dạ cổ " Từ phu tướng..." **
Gươm báu theo chàng một thuở điêu linh

(Giặc tới nhà đàn bà cũng đánh***)
Tục ngữ ngàn xưa em biết tự lâu rồi
Gái có chồng cũng khoác áo lẻ loi
Chung thuỷ lắm mới hóa thành Tô Thị

Vững dạ chờ, người đời còn dị nghị
Đứa con khờ năm tháng cứ hỏi cha
Thương chiếc bóng tảo tần hôm sớm
Em quặn lòng nhớ kẻ xa nhà

Chẳng đợi mưa ngâu làm sum họp tình ta
Chiếc bóng thay thế anh từ dạo ấy
Lời con trẻ vô tâm đến vậy
Vẫn cười đùa gọi bóng là cha

Vẳng trong đêm tiếng vó ngựa xa
Người ra đi cuối chân trời biền biệt
"Đường ong bướm..." nghĩa tào khang thắm thiết
"Năm á canh mơ màng..." xin chớ vội bỏ nhau

Anh chửa về em thức đợi cùng sao
Em tình tự với bóng quen trên vách
Bao tủi phận, bao giận hờn, oán trách
Em nghẹn ngào trứơc chiếc bóng tình anh

01/02/2005

*Thơ Lý Thường Kiệt
**Dạ cổ hoài lang
***Tục ngữ

Sự Trưởng Thành Sau Cuộc Chia Ly

Sự trưởng thành sau cuộc chia ly
Trường Phi Bảo


Anh thường bảo:
(Suốt đời em chẳng nên thân chuyện gì
Kể cả...việc yêu anh)
Khi hạnh phúc rời xa
Lời anh nói em hoàn toàn phủ nhận

Anh đã đúng chẳng còn gì phải giận
Ta chia tay khi tháng bảy sang mùa
Nhìn bóng anh khuất dần sau cánh cửa
Em hiểu tình yêu đã rạn nứt từ lâu

Anh về đi, mặc em với nỗi sầu
Sự chọn lựa cuối cùng ai đã quyết
Trái tim. Hừ, rên xiết
Ngờ vực làm đôi ta khó hiểu nhau

Chia tay rồi mới thật sự biết đau
Từ thuở bé đã vụng về đủ thứ
Học hành thì dở, dở văn dở chữ
Nên cả lá thư tình em viết mãi không xong

Chẳng phải vì em chưa yêu anh hết lòng
Chưa từng nổ lực cho ngày ta chung sống
Đâu có thờ ơ với những điều nóng bỏng
Lý tưởng của anh, ở em là...ước mơ

Người ta nói: Ghen do Yêu và Xa khắc Nhớ
Em vô tâm cứ nói nói, cười cười
Trước bao chàng trai lạ
Mà bên anh, em khép nép, ngại ngùng

Nụ hôn nhạt nhẽo thành khoảng cách khó dung
Tay trong tay cũng làm em khổ sở
Nụ hoa tình chớm nở
Chưa thích ứng được ánh mặt trời... đã sớm tàn phai

Cuối cùng cho ngày mai
Em cô đơn sải những bước chân dài
Còn anh...? chẳng bao giờ có thể bắt gặp
Sự trưởng thành sau một cuộc chia ly

26/01/2005

28/1/11

Lặng Thinh














Lặng Thinh
Trường Phi Bảo


Trong tim thánh nữ có lời kinh
Có chúa ngôi cao ngự chân thành
Chuông lòng ai đổ hồi hiu quạnh
Tình yêu hai phía vẫn lặng thinh.

29/01/2011

Cho Cuộc Tình Ngày Qua

Cho Cuộc Tình Ngày Qua
Trường Phi Bảo
Tặng: G


Tôi đã dặn với lòng không được khóc
Lần cuối cùng khi đối diện người ta
Yêu thương hết, ngốc nghếch cũng đã xa
Sao mi mắt còn dại khờ hoen ướt

Người ta bảo "Ái tình như như còn nước,
Không thuận chiều nên nước rẽ làm đôi"
Duyên tình mình chỉ đến thế thôi
Nghĩa đã cạn...có một người quay bước

Quá thờ ơ người làm tim trầy xước
Một nhánh hồng người tặng lúc chia tay
Gai hồng đâm nát kỷ niệm tháng ngày
Người xa khuất bỏ lại tình đổ vỡ

Bài thơ xưa tôi viết còn dang dở
Để bây giờ thành nức nở bơ vơ
Biết bao đêm tôi cố thức làm thơ
Cho hạnh phúc được thêm nhiều ân huệ

Tôi mê muội nên mới chẳng màng kể
Chuyện bướm ong, chuyện người đã thay lòng
Dẫu là buồn khi con sáo sang sông
Bài thơ tình vẫn vạn lần xếp kỷ

Thà quên người rồi thành kẻ mất trí
Tôi vẫn cam được làm lại từ đầu
Không yêu đương, không hứa hẹn gì đâu
Thì nước mắt chẳng bao giờ cay đắng

Bụi phủ vàng góc đời tôi ôm hận
Khép kín mình trong vỏ bọc cô đơn
Tưởng liệm tình duy nhất khó nguôi quên
Người tàn ác gieo rắc đầy nỗi nhớ

Giá ngày xưa tôi đừng biết đợi chờ
Đừng mơ mộng...có đâu giờ thất vọng
Người vong phụ thế là đành như sóng
Vỗ vào bờ, gọi mãi..."thuyền ơi!!!"

25/01/2005

Độc Thoại Cùng Nàng Tiên Cá


Độc Thoại Cùng Nàng Tiên Cá
Trường Phi Bảo


Hãy mất đi chiếc đuôi
Thế thay bằng đôi chân
Đôi chân trần trụi
Biết chạy và biết nhảy
Cứ thế mà mang ta đến chàng
(Hoàng tử của lòng em!)

Từ bỏ đại dương
Với tiếng hát ngọt mềm
Ta lạc loài giữa thế giới
Tuần hoàn ngày và đêm
Xô bồ thiện lẫn ác
Vui buồn chồng chéo nhau

Hạnh ngộ là gì?
Trái tim ta biết đau
Đôi chân ta rướm máu
Vượt đớn đau ta đối diện chàng
Tình yêu bùng nổ
Mượn sóng thần tấu khúc ca muôn thuở
Ta ú ớ...Ta nức nở
Chàng nào hiểu ở nơi ta cần gì

Ta chọn tình yêu giữa khoảng câm lặng
Chọn bùa chú để tâm hồn điêu đứng
Nước mắt chảy xuôi
Người đẹp mắc chứng câm
Chàng thở dài "thương hại"

Hãy thốt ra đi
Thứ ngôn ngữ kỳ quái
Có khó gì đâu chỉ một tiếng "yêu"
Có khó gì đâu một cái hôn môi
Nhưng...Chàng quá khờ khạo
Chàng quá ngốc nghếch
Dập tắt ngọn lửa tình
Dập tắt khát khao ta
Bằng sự lãnh đạm ...vô tình

Ta bất lực nhìn biển cả bao la
Bước đi trên niềm đau buốt nhức
Hôn trán chàng chân thành
Lần cuối cùng mắt ta còn đắm đuối
Chàng lúc ấy dường vỡ lẽ...
Điều ta muốn nói
Nên níu kéo tình yêu vô tội vạ
Tất cả thảy muộn màng
Hoàng hôn lặn
Và ta biến mất
Trở về với đại dương
Ta...Bọt Biển dại khờ !

24/01/2005

Ừ Đành

Ừ Đành
Trường Phi Bảo

Ừ đành đưa sáo sang sông
Lồng tre sáo cởi sổ lồng sáo bay
Tủi buồn giọt ngắn giọt dài
Rượu hồng em nhấp cho ngày xa anh

Hãy quên một giấc mộng lành
Hữu duyên vô nợ trăm năm...còn gì?
Tương tư gãy gánh chia ly
Thuyền về bến khác dạ thì xót xa

Ừ đành như chim Đa Đa
Đậu cành đa hót lời ca Sớm Chồng
Tình mình thôi hết trông mong
Người xưa tay bế tay bồng con thơ

Bến sông ngày cũ dại khờ
Anh ngồi bên lỡ gọi đò muôn thu
Bên bồi nàng khẽ hát ru
Hẹn chàng kiếp khác phiêu du một đời

23/01/2005

Chiếc Áo Mộng Mơ
Trường Phi Bảo


Mẹ may cho em chiếc áo
Vải màu xanh, lụa màu hồng
Xanh như cuộc sống
Hồng hơn ước mơ
Em vẽ cả một thời xuân thiếu nữ

Và dường như mẹ biết
Ngày hoàng tử, thắng yên ngựa đến tìm công chúa
Nên áo mẹ may...
Bằng mũi chỉ thương nhớ
Bằng đường kim đá vàng
Tình tang,
Chiếc áo nằm mơ màng

Con gái yêu,
Con gái quý,
Con thành vợ chàng
Mẹ vui mừng trao áo cho em
Chiếc áo mộng mơ
Được dệt từ khát vọng
Áo tuyệt vời,
Thấm máu mẹ thủy chung

Về với anh
Áo lấm màu gió bụi
Em vẫn mang bên người
Dẫu áo đầy phong sương

Mẹ yêu ba trong gừng cay muối mặn
Em yêu anh trong khốn khó tột cùng
Chiếc áo mộng mơ,
Ngày tím sắc chờ mong
Đêm võ vàng thương nhớ
Ôi tình yêu tuyệt diệu
Áo thành những vần thơ

Rồi đến một ngày nào đó
Tình yêu tắt thở
Đôi mình tắt thở
Chiếc áo kia lại trao đứa con khờ

22/01/2005

26/1/11

Người Phụ Nữ Của Anh





Người Phụ Nữ Của Anh
Trường Phi Bảo
Tặng PNT


Cô ấy vẫn thường vui nhắc về anh
Trong mỗi lần đối diện với em
Giữa hai người con gái, dễ thông cảm nỗi niềm
Tách trà nóng khơi nguồn ấm áp

Ngược gió mưa, ngược đời trong bão táp
Cô ấy yêu anh quả rất thiệt thà
Mười chín tuổi đời chẳng chút điêu ngoa
Hồn thiếu nữ ngập tràn trong nắng mới

Em đau khổ trước tình yêu phản bội
Vẫn mỉm cười nghe kể chuyện về anh
Cô ấy vô tư đâu hay biết chúng mình
Là của nhau một thời xa xưa lắm...

Bảo rằng:"anh hiền, mắt anh say đắm,
Môi anh nồng nàn với những cái hôn yêu,
Anh phong trần, có đôi lúc hơi kiêu
Nét mặt giận, đăm chiêu... đều dễ mến!"

Những đặc tính đó em đã từng biết đến
Mà cứ thản nhiên như chưa biết bao giờ
Cô ấy huyên thuyên đánh cắp niềm nhung nhớ
Từ bấy lâu nay...em dành...cho anh...

Đàn ông hăm tám tuổi mùa xuân còn xanh
Vài ba mối tình...Ôi! chỉ chuyện nhỏ
Anh từng trải qua những ngày khốn khó
Sẽ kỹ càng trong chọn lựa tình yêu

Chẳng dám trách đâu dẫu cô ấy nói nhiều
Em sẽ vờ câm, vờ điếc, khép cõi lòng tha thiết
"Tàn nhẫn" ước chừng hóa thành nhà hiền triết
Ở nơi em sự rộng lượng khoan dung

20/01/2005

Không đề gởi cha

Không đề gởi cha
Trường Phi Bảo


Xin một lần con được viết về cha
"Người đàn ông luôn luôn làm khổ mẹ
Từ lúc xuân xanh tới khi không còn trẻ
Trăn trở, âu lo đâu kể hết đoạn trường"

Cha vô tâm như kẻ lạ trên đường
Có phút nào người ngoái đầu nhìn lại
Những cuộc vui đã mang cha đi mãi
Xa mái gia đình...xa êm ấm...cha xa...

Cha hờ hững với hạnh phúc ngày qua
Mẹ bạc đầu nghĩ gạo tiền, cơm áo
Cơn nghiện rượu không làm cha tỉnh táo
Hai mươi mấy năm trời mẹ tần tảo mình ên

Sao dễ dàng cha xao nhãng, lãng quên
Khoảnh khắc yêu thương, niềm vui con trẻ
Bao gánh nặng trút hết vào vai mẹ
Giọt lệ nào thấm ướt cả gối chăn.

Cha có lúc nào day dứt ăn năn
Con thấy mẹ ngày trông, đêm ngóng đợi
Cha vẫn vô tình không hề hay biết tới
Xót lòng con, đau lòng mẹ, quá thôi!


20/01/2005

Em chẳng bao giờ tồi tệ thế đâu anh




Em chẳng bao giờ tồi tệ thế đâu anh

Trường Phi Bảo
Tặng: PNT

Em chẳng bao giờ tồi tệ thế đâu anh
Thích xen vào đời tư, thích lục tìm quá khứ
Những gì thương yêu anh trao người con gái ấy giữ
Dù có mặn nồng em cũng chẳng quan tâm

Bởi trước em kỷ niệm vẫn âm thầm
Ta đã có một thời yêu say đắm
Dù bây giờ anh đem lòng gởi gắm
Trái tim mình cho người con gái kia

Ở trường đời em chẳng học phép chia
Nên suốt đời cứ nhân hoài nỗi nhớ
Chia nồng ấm với người thà em chọn dang dở
Chọn xa anh để giữ lại tình đầu

Thật dại khờ anh chẳng hiểu nổi đâu
Mà hiểu làm chi khi em anh không còn nhớ
Bởi cô gái ấy giờ như hơi thở
Đâu lý do gì anh trăn trở về em

Đừng hoài nghi hay trách cứ, buồn thêm
Em vẫn yêu anh nhưng không hề tồi tệ
Dĩ vãng bọn mình, anh yên lòng, em chẳng kể
Cho bất kỳ ai, chỉ giữ lại riêng mình

Em sẽ vui lắm nếu như anh chung tình
Với cô ấy quả là điều diễm phúc
Em chẳng ghen hờn, khi anh tìm thấy hạnh phúc
Chỉ mong rằng...hạnh phúc đó đừng xa...

09/01/2005

Nỗi Lòng Mỵ Châu


Nỗi Lòng Mỵ Châu
Trường Phi Bảo

Trọng Thủy ơi, sao chàng tàn ác thế!
Nở bóp chết tình em khi còn trong trứng nước
Quá yếu mềm em ngu khờ đặt cược
Tổ quốc mình vào tay kẻ ngoại xâm

Thả dấu lông ngỗng để được tin rằng
Chàng sẽ đuổi theo cuối chân trời không mỏi
Chẳng cách nào minh oan hết tội lỗi
Quá yêu chàng lầm lẫn cứ nhân đôi

Thì phó mặc cho phận số buông trôi
Nỏ thần đánh mất, Cổ Loa Thành lửa dậy
Trong tình yêu có trăm điều che đậy
Nhưng chẳng có che đậy nào qua mặt khỏi thần linh

Ánh mắt vua cha nhìn kẻ giặc sau mình
Em hiểu nỗi khổ tâm, em hiểu người căm giận
Lưỡi gươm thiêng nửa tình - nửa hận
Trong phút cuối đời... Trọng Thủy anh nơi đâu???

Biển xanh ngạo nghễ, em nhỏ bé cúi đầu!
Thẹn sông núi với tình yêu phản bội
Mỵ Châu chết đi nếu không vì nông nổi
Thì Ngọc Trai chẳng ngời dưới muôn lớp biển sâu

07/01/2005

25/1/11

Chị Gái Vườn Thanh


Chị Gái Vườn Thanh
Trường Phi Bảo

Chị hai rời bỏ cố hương
Như chim bay chẳng nhớ đường về thăm
Anh hai ở lại Vườn Thanh
Nhặt hoa tim vỡ trách thầm người xưa

Trái tình yêu đúng vụ mùa
Mà em cay đắng hứng bừa chị ơi!
Cùng anh xây mộng ước đời
Chữ "duyên", chữ "nợ" lỡ thời xuân xanh

Lối thơ chị rất chân thành
Niềm đau chị trải em đành lòng qua
Bên chồng tóc rối, lệ nhoà
Con chim đánh rớt lời ca tháng ngày.

Chị sống đời chẳng bằng ai
Mộng tình lạt lẽo đêm dài tái tê
Bẽ bàng qua một cơn mê
Anh hai mãi nhớ duyên thề chị trao

Em thương anh biết chừng nào
Đọc vần thơ chị mà nao nao lòng
Đâu ai hiểu cảnh nằm không
Có chồng sao vẫn sầu đông sớm chiều

Phòng the gỡ mối quạnh hiu
Buồng nghiêm chị cũng chắt chiu mối sầu
Trớ trêu em chút duyên đầu
Sánh sao đời chị bể dâu theo cùng.

01/01/2005

23/1/11

Người Thơ Ơi !

Người Thơ Ơi !
Lại Duy Bến - Trường Phi Bảo

Cái ta đang thiếu trong đời
Người thơ ơi! Gặp khoảng trời mến yêu
Để từ sớm đến lưng chiều
Cầm tay nhau thả con diều mộng mơ
Để được trông ngóng đợi chờ
Nhìn con thuyền giấy neo bờ...vậy thôi



Ước mong, mong ước xa xôi,
Người thơ có hiểu lòng tôi lúc này.
Vầng trăng sao chẳng tròn đầy,
Khuyết hao nỗi nhớ, lạnh gầy vai sương.
Dù xa thăm thẳm hai phương,
Vẫn không ngăn được yêu thương thuở nào.


Tâm hồn nuôi dưỡng khát khao,
Người thơ gặp để rồi ao ước tình.
Khúc thơ sưởi ấm tim mình,
Tìm nhau giữa khoảng trời xinh nắng hồng.
Câu thơ tím nỗi buồn không ?
Hay câu thơ rót vào lòng duyên say.


24/01/2011