Tổng số lượt xem trang

15/5/07

NGƯỜI ĐÀN BÀ HÔM QUA



Người đàn bà hôm qua
Trường Phi Bảo

Anh đã khoanh tròn vòng "tự do"
Nên bờ vai chỉ riêng cho chị ấy
Người đàn bà là vợ của anh đấy
Biết không? 


Chiếc nhẫn tình yêu là chứng tích hào hùng
Sự thủy chung nằm ngay ngón áp út
Em chẳng dám mơ về bến bờ hạnh phúc
Đành thôi! 


Anh như những niềm vui hiếm hoi
Mà trong em là nhỏ nhoi khó kiếm
Đời con gái lấy trắng trong thử nghiệm
Nghẹn ngào... lẽ tất nhiên. 


Lỡ trót đem thân làm ván đóng thuyền
Em ngây ngô với tình yêu hào phóng
Rồi một ngày mặt biển kia bị động
Em vô tình thành gợn sóng mỏng manh.


Anh hãy về yêu lấy vợ của anh
Em trả cho chị ấy lại vòng tay ấm áp
Để nhận về mình những chiều bão táp
Quặn lòng đau khi kỷ niệm khuất dần. 


Mái ấm ai cũng cần,
Sau mệt mỏi là nơi dừng, chốn đậu
Cái lạnh phong trần ai hiểu thấu
Thôi anh hãy vui cùng thửa ruộng, vườn nhà.


Anh đừng yêu em, hãy nhớ đừng yêu nha!
Người đàn bà đến đời anh thật muộn
Người đàn bà chưa phải là cao thượng
Người đàn bà vỏn vẹn mới hôm qua.


15/05/2007

14/5/07

NGƯỜI DƯNG VÀ TÔI



Người dưng và tôi 
Trường Phi Bảo 


Ngây thơ liền với dại khờ 
Người dưng mắc mớ gì chờ đợi nhau 
Vườn hồng đã có lối vào 
Thôi đừng quét lá mà nao nao lòng.



Người ta mai phải theo chồng 
Coi như an phận ... 
...đèo bòng nửa thôi? 
Quên đi ánh mắt, bờ môi 
Hữu duyên thiên lý có trời mới hay.



Tình mình thoáng chốc bèo mây 
Người dưng ở lại chốn này gắng vui 
Bao nhiêu kỷ niệm chôn vùi 
Người ta cũng luống ngậm ngùi cho xem.



Thà rằng chửa biết, chửa quen 
Lỡ quen, lỡ biết thì nhen nhúm sầu 
Mai người ta bước qua cầu 
Người dưng... đem nốt cau trầu hỏi ai.



Chúc người vẹn nghĩa trúc mai 
Thương người ta, chớ giận dai nhé người! 
Mong người giữ vững nụ cười 
Cho người ta một phần mười ủi an. 


Dù rằng đau khổ ngập tràn! 

14/05/2007

13/5/07

ĐỊNH MỆNH VÀ CHIẾN TRANH



Định mệnh và chiến tranh
Trường Phi Bảo


Có nhiều lúc gục đầu bên trang giấy
Em vô tình đặt bút viết tên anh
Những thơ ngây lần đầu biết long lanh
Sao giấu nổi từng cơn buồn rưng mắt.

Niềm nhớ thương biết làm sao dập tắt
Muốn ôm trời, muốn ôm đất, muốn ôm nhau *
Trái tim anh sao lại dễ đổi màu
(Đàn ông có ngàn khát khao khó nói.) 

"Định mệnh" đó phải chăng là tên gọi
Và tình yêu có là nông nổi không?
Em muốn ôm mà sao không ôm nổi
Trái tim anh đen tối mọi mưu đồ.

Em thua rồi nên chấp nhận dại khờ
Dù em biết rằng còn bờ bến khác
Dù mai này mỗi mình em ngơ ngác
Trong tình yêu tẻ nhạt của một người.

Rồi "định mệnh" sẽ như là lá thôi
Cô gái nào sẽ thay em nhặt lấy
Anh thích thú và chắc anh muốn vậy
Giữa đàn bà từ lúc ấy "chiến tranh." 

13/05/2007

* Ý thơ Đoàn Thị Lam Luyến