Tổng số lượt xem trang

10/12/11

Đám Cưới Thơ



Đám Cưới Thơ
Trường Phi Bảo


Ngựa ô hí dặm đường làng

Võng anh đi trước kiệu nàng theo sau
Một lời tóc bạc cho nhau
Mãi hoài mộng thắm ngát màu tình mơ
Về dinh đẹp áo nàng thơ
Trắng trong hồn chữ dại khờ vần say
Ý đồng thoả điệu hồn lay
Ngày lành, tháng tốt vận may duyên nồng
Niêm luật se sợi chỉ hồng
Tình bằng ẩn trắc cho lòng thêm yêu
Thơ em sao quá mỹ miều
Thương câu Lục Bát ru Kiều năm xưa
Chuyện đời san sẻ nắng mưa
Trăm thương ngàn nhớ đón đưa nhau về
Rình rang đám cưới nhà quê
Ba bên bốn họ đề huề bút khai
Bốn mùa thơm thảo lòng ai
Sắt son chung thuỷ tim hoài bóng thơ

11/12/2011

Vẫn Còn



Vẫn Còn
(Thương Yêu Mong Đợi)
Trường Phi Bảo


Còn
thương nên lòng chẳng đổi thay
Còn yêu nên tình luỵ những ngày
Còn mong nên dẫu xa còn nhớ
Còn đợi bên trời... cánh chim bay.

11/12/2011

Gởi Cố Nhân



Gởi Cố Nhân
Trường Phi Bảo


Em yêu..., phố mộng, tình thơ,

Yêu màu áo trắng ngẩn ngơ đôi tà.
Bướm nhầm tưởng áo kết hoa,
Chiều nghiêng bóng nắng đường xa theo về.

Dịu dàng một chút hương quê,

Mà nghe xao xuyến hồn mê mẩn hồn.
Núi đôi lẻ ngọn hoàng hôn,
Mơ trăng mười sáu ôm tròn vòng tay.

Chiều nay phố cũ mưa bay,

Bàn tay ai gở bàn tay - chạnh lòng!
Thầm thương màu áo sang sông,
Lối xưa nhuộm xác pháo hồng năm xưa.

Chiều chân qua phố ướt mưa,

Thềm rêu dấu cỏ xanh mùa đợi nhau.
Cố nhân giờ ở phương nào,
Mắt sầu ứa lệ nghẹn ngào... về thăm.

Người như cánh nhạn biệt tăm,

Vầng trăng mười sáu ai cầm bẻ đôi.
Tiếc thương tình cũng lỡ bồi,
Sông đời mấy nhánh sông trôi hững hờ.

10/12/2011

9/12/11

Bến Vắng



Bến Vắng

Trường Phi Bảo

"Chín trăng" bến vắng không người đợi
"Mười thu" chốn cũ chẳng ai chờ
Niềm riêng chôn chặt trong lòng nhớ
Lỡ chuyến đò tình khách ngẩn ngơ.

Đã từng ngang dọc miền sông nước
Đắm cả hồn thơ lẫn trăng say
Ngày về duyên lỡ đâu lường trước
Đường chia hai lối mộng thương hoài

Anh đứng bên sông mãi gọi đò
Bên này sông vẳng giọng hò đau
Cứ ngỡ suốt đời không gặp gỡ
Cố nhân ngùi trông phút nghẹn ngào.

Đây gối uyên ương chờ dệt mộng
Nến hồng nhỏ lệ khóc trăm năm
Bên chồng chiếc bóng âm thầm quá
Tình xa nên giấc cũng thăng trầm

10/06/2008

Vần Thơ Ai Oán



Vần Thơ Ai Oán

Trường Phi Bảo

Tôi ngồi gieo lại vần thơ
Để ráp chữ "nhớ", còn chờ chữ "thương"
Bỗng dưng rụng chữ "chán chường"
Trái tim yêu vỡ ai lường ly tan

Bướm ong cũng một chữ "chàng"
Thuỷ chung lắm, cho mình nàng đắng cay
Mối tình tưởng gió, mơ mây
Xót xa níu lấy thơ ngây thuở đầu

Ngỡ ngàng tôi dệt chữ "sầu"
Mắt rưng rưng lệ lại cầu chữ "bi"
Ủ dột tôi viết thành "si"
Vần thơ ai oán gieo chi tiếng "buồn".

19/08/2004

Bão Tình


Trường Phi Bảo


Mắt anh sâu thẳm màn đêm

Khát vầng trăng tỏ gợi niềm yêu xưa
Bão tình hồn dậy gió mưa
Thuyền em khuấy sóng cho vừa tim anh.

09/11/2011

Tan Vỡ



Tan Vỡ
Trường Phi Bảo


Mộng vỡ tan rồi thương tiếc thay

Tình lỡ sang ngang nhớ muôn ngày
Đêm trắng cô đơn từng nhịp gõ
Quạnh quẻ riêng lòng chuốt đắng cay

09/12/2011

8/12/11

Vết Tình Phôi Pha



Vết Tình Phôi Pha

Trường Phi Bảo

Em rất sợ khi phải đối diện anh
Cảm giác trong em làm sao anh hiểu được
Vừa ghen hờn,
vừa tiếc nuối,
lẫn vẻ ngượng ngùng không báo trước
Khơi dậy tình xưa ta còn đó nỗi đau

Có lẽ nào như chưa từng biết nhau
Nhưng rõ ràng từng có thời hạnh phúc
Tay trong tay...,
tình yêu hoàn toàn nghiêm túc
Vì đâu lại có chuyện đổi thay.

Lời thề hẹn như gió thoảng mây bay
Một người thứ ba đã tranh đi tất cả
Có thể là anh sẽ không nhớ về một cuộc chia tay vội vã
Dám trách gì anh? Em cũng lấy chồng mà!

Em rất sợ khi gặp lại người ta
Biết nói gì đây? biết gọi anh bằng gì nữa?
"Người bạn", "người tình" đâu còn là điểm tựa
Cuộc sống bộn bề rối rắm cũng "người dưng"

Và nếu vô tình gặp, xin ai chớ vội mừng
Cô bé ngày xưa giờ trông sao lạ quá
Em lướt qua anh, vờ như đang hối hả
Cơn mưa nào xoá hẳn vết tình nhau.

03/09/2004

Lục Bát Gởi Người Ta



Lục Bát Gởi Người Ta

Trường Phi Bảo

Tặng: NVT

Lời thơ cuối viết gởi anh,
Từ đây muôn thuở không thành của nhau.
Vẫn còn những vết thương đau,
Tình yêu không một phép màu hồi sinh.

Chạnh lòng tưởng bóng mơ hình,
Muốn quên mà chẳng cho mình phút quên.
Muốn bắt đền chẳng đựơc đền,
Anh như ngọn gió bay trên đỉnh đèo.

Thân tôi ví tựa cánh bèo,
Một hôm nước lớn gieo neo phận người.
Phải chăng trong héo ngoài tươi,
Tôi vô phước phận đành thôi bẽ bàng.

Lời thơ cuối viết gởi chàng,
Bằng muôn ý tưởng, bằng ngàn niềm mong.
Đã không nên vợ, thành chồng,
Với tình sau chớ bạc lòng nhau thêm...!

19/06/2008

Tình Thơ Không Tuổi



Tình Thơ Không Tuổi

Trường Phi Bảo

Thơ tình không có tuổi
Tình yêu cũng thế thôi
Có gì đâu mà dỗi
Có chi đâu mà hờn

Đằm thắm những vấn vương
Và nồng nàn đến vậy
Đọc vần thơ chan chứa
Tim vẫn hoài đắm say

Chợt thấy mình thơ ngây
Như lần đầu hò hẹn
Tình yêu thật thánh thiện
Trong nụ cười hồn nhiên

Thơ người viết cho ai
Tâm hồn em trẻ lại
Thơ người gởi tặng ai
Cho lòng em yêu mãi

Chợt thấy mình khờ dại
Như lần đầu biết hôn
Nỗi nhớ cứ bồn chồn
Và đợi chờ không ngớt

Cảm ơn người chia sớt
Bao vui buồn trong em
Nguồn hy vọng đêm đêm
Nguồn ủi an duy nhất

Dẫu năm tháng cùng cực
Dẫu đời lắm thương đau
Nhờ có thơ đùm bọc
Cuộc sống thêm ngọt ngào.

23/06/2008

Con Vẫn Là Con Của Mẹ Thôi



Con Vẫn Là Con Của Mẹ Thôi

Trường Phi Bảo

(Viết tặng những đứa con tinh thần)


Con vẫn là con của mẹ thôi
Dù con có chạy lạc nhà người
Những giấc mơ đời đêm chấp nối
Một mình mẹ thức với đơn côi

Con vẫn là con của mẹ thôi
Mẹ nhận ra con mẹ ngậm ngùi
Mẹ đặt tên con là "kỷ niệm"
Nỗi buồn muôn thuở, nhớ xa xôi

Con vẫn là con của mẹ thôi
Ơi nguồn an ủi suốt cuộc đời
Con được sinh ra từ khát vọng
Từ trong mật đắng lúc nằm nôi

Con vẫn là con của mẹ thôi
Dù ai thay họ đổi tên rồi
Nhân thế vô tình không hiểu nổi
Cớ gì ly gián mẹ con tôi (?)

Mẹ gọi tên con kỷ niệm ơi!
Con mang hình bóng cả một thời
Dù con đi khắp muôn phương, nhớ...
Con vẫn là con của mẹ thôi(!)

26/06/2008

Bóng Người Về



Bóng Người Về

Trường Phi Bảo


Người về ngang lối cỏ
Vẫn con đường xanh rêu
Và đây góc phố nhỏ
Ai thầm đợi mỗi chiều

Tôi bồng con ra ngõ
Ngóng chồng hay ngóng anh (?)
Người về tóc phai xanh
Thoáng giật mình, tôi khóc.

Sau nhiều năm ngang dọc
Đời lính chiến ngược xuôi
Anh chẳng nhận ra tôi
Anh già đi thấy rõ.

Người về ngang lối cỏ
Mắt nhìn quẩn, nhìn quanh
Tôi gật đầu chào anh
Anh dừng chân thăm hỏi

Tôi bàng hoàng quá đổi
(Anh muốn tìm nhà ai?)
Người khách thoáng thở dài
(Người yêu tôi cô ạ!)

Số nhà quen thuộc quá
(Nhà cô ấy gần đây
Nhưng tiếc là cô ấy
Đã lấy chồng còn đâu?)

Tôi vội vã quay người
Nhà tôi anh tìm tới
Con tôi ra chào chú
(Có khách kìa mẹ ơi!)

(Mời anh vào nhà chơi)
Anh sững sờ chết lặng
Đôi mắt buồn xa vắng
Anh bế lấy con tôi

Đứa nhỏ lạ hơi người
Nên oe oe tiếng khóc
Đứa lớn ngừng việc học
Dỗ em nào nín - ngoan.

Người chua xót, bẽ bàng
Lòng đau tôi ấp ủ
Thương aó anh bạc màu
Chiếc ba lô sờn cũ

Tôi ru con tôi ngủ
"Ầu ơ...gió mùa thu
Năm canh mẹ thức đủ
Người xưa vẫn mịt mù"

...

27/06/2008

Đôi Ngả Tình Sầu



Đôi Ngả Tình Sầu

Trường Phi Bảo

Tôi tìm bóng người xưa
Qua từng trang ký ức
Nhưng không còn rạo rực
Như thuở chàng đón đưa

Tôi đợi chàng từ trưa
Tôi mơ chàng từ tối
Tôi trông chàng mòn mỏi
Tôi chờ biết bao mùa

Sao chàng quên mau thế
Chàng hẹn rồi không lại
Dưới giàn hoa giấy tím
Tình theo gió xa bay

Tôi giận lắm người trai
Vội về may áo cưới
Tôi tin chàng sẽ tới
Trong giấc mộng lứa đôi

Chàng thì vẫn xa xôi
Bỏ tình tôi côi cút
Chàng thì bạc như vôi
Lòng tôi bao ngờ vực

Chuyện xưa thành ký ức
Tình xưa ngỡ nguôi ngoai
Tôi xếp lại tháng ngày
Bên chồng mang khắc khoải

Đâu hay chàng về lại
Vượt dặm ngàn quan san
Sau năm tháng nhỡ nhàng
Bụi hồng che mất lối

Tiếc rằng trên ngõ đợi
Thiếu phụ bồng con thơ
Chàng dừng chân bỡ ngỡ
Tôi giận phút tình cờ

Tôi giận phút bất ngờ
Tôi cười rưng nước mắt
Chàng hy vọng dập tắt
Ruột thắt lòng quặn đau

Chàng hẹn tôi kiếp sau
Tôi lắc đầu từ chối
Kiếp trước đã hẹn rồi
Thôi mơ gì kiếp khác

Tình nước gác tình nhà
Bây giờ tôi mới hiểu
Lỡ mất chuyến đò yêu
Sầu cho đời đôi ngả

Anh về đi anh ạ!

29/06/2008

Đã Ba Hôm Không Gặp



Đã Ba Hôm Không Gặp

Trường Phi Bảo
Tặng: T.K

Đã ba hôm không gặp
Thèm giọng nói người cười
Ngọt ngào câu quan họ
Hay điệu chèo Bắc ơi!

Em mơ về Hà Nội
Nơi đã dưỡng nuôi người
"Quê hương" là tiếng gọi
Nồng nàn đặt trên môi

Đã ba hôm không gặp
Người có vui, có buồn
Nếu một đời không gặp
Người còn nhớ, còn thương

Hà Nội ở trong tim
Như chính tên người đó
Em ở tận Sài Gòn
Nhớ người, đêm mắt đỏ

Đã ba hôm không gặp
Em buồn gấp vạn lần
Nếu cả tuần không gặp
Môi hồng phai sắc xuân

Em ngồi trông điện thoại
Em đợi một dòng mail
Chờ tin nhắn yahoo
Sao người quên không gởi

Đã ba hôm chờ đợi
Có hiểu chăng tình em
Yêu một người Hà Nội
Duyên nhau xin gắng tìm.

29/06/2008

Áo Trắng Ngày Xưa



Áo Trắng Ngày Xưa

Trường Phi Bảo


Áo trắng ngày xưa đi lấy chồng
Thôi chẳng còn gì để thương mong
Chút duyên tình cũ tàn theo mộng
Kể từ em bỏ bến, bỏ sông.

Người về ngang nhánh sông xưa ấy
Ngóng chuyến đò sang lại bên này
Chuyến đò chở theo người mệnh phụ
Lên bờ bạc màu áo thơ ngây.

Em nhìn anh luống nỗi xót xa
Vờ như bất chợt chẳng nhận ra
Anh đưa tay níu từng lưu luyến
Muộn rồi... em là vợ người ta

Muộn rồi áo tím về phố cũ
Chiều tím nhuộm lòng anh vấn vương
Áo trắng ngày xưa mê nhung gấm
Lỡ thì nhan sắc cũng phai hương

Thôi chẳng còn gì để trao anh
Từ duyên không tỏ, mộng không thành
Từ nợ không trả, tình trót mượn
Xin hẹn lòng nhau kiếp lai sanh

Nếu thề không đủ nghĩa người tin
Em sẽ chờ anh dưới tuyền đài
Và tình nếu vẫn tình ngang trái
Nguyện làm cây lá chẳng đổi thay.

05/07/2008

Anh (7)



Anh (7)

Trường Phi Bảo
Sao anh chẳng nhìn em
Dù chỉ trong thoáng chốc
Khi em sắp bật khóc
Vì một ai bỏ đi

Sao anh chẳng nói gì
Dẫu nửa lời an ủi
Khi em chịu hắt hủi
Vì một ai thay lòng

Anh xưa giống như sông
Vẫn chảy xuôi lặng lẽ
Anh xưa luôn lắng nghe
Mọi điều em thỏ thẻ

Anh gần như thế đó
Sao giờ chợt xa xăm
Lúc nào cũng âm thầm
Bên đời em che chở

Khi em mang lầm lỡ
Vì một ai đổi thay
Sao anh chẳng dùng tay
Chậm lệ hờn rưng mắt

Khi họ bỏ đi mất
Vết thương lòng quên khâu
Anh lại đứng gục đầu
Mặc mình em cay đắng

Sao anh chẳng lo lắng
Chẳng lựa lời bảo, khuyên
Em lỡ nợ, lỡ duyên
Anh còn thương em nữa...?

Chuyện trở thành chuyện xưa
Nghĩ giờ anh có lý
Đau tận cùng xương tuỷ
Mới biết mình cần nhau

Anh cao thượng biết bao
Lại yêu em chân thật
Anh không hề đường mật
Anh nào dối lừa em

Tại trái tim yếu mềm
Dại tin lời ma quỷ
Anh muôn vàn yêu quý
Mãi mãi mối tình si.

08/07/2008

7/12/11

Bên Chồng (2)



Bên Chồng (2)

Trường Phi Bảo

Bên chồng
em vẫn nặng tình xưa
Mà nhớ làm chi,
nỗi nhớ thừa.
Biết người xưa cũ
còn thương nhớ
Hay đã quên rồi áo trắng xưa.

Áo trắng ngày mơ
biết tìm đâu,
Xe hoa khuất nẻo
mộng ban đầu.
Bên chồng
nước mắt thay cơm bữa,
Tình vẫn ru tình trong bể dâu.

Ngày ấy yêu nhau
dạ sắt son,
Bây giờ em đã
có chồng con.
Anh xa có biết
lòng em khổ,
Bên chồng thao thức
giấc chẳng tròn.

Bên chồng nhạt phấn,
với khô môi,
Chết cả ngây thơ
lẫn nụ cười.
Em như chim hót
không thành tiếng,
Tựa nhánh mai gầy,
sắc kém tươi.

Giận chuyến xe hoa
lắm phũ phàng,
Tiễn đời con gái
vào cổ quan.
Bên chồng
lạnh nhạt tình chăn gối ,
Tủi phận,
sầu đau,
chuốt bẽ bàng.

10/07/2008

Em Mãi Yêu Anh



Em Mãi Yêu Anh
Trường Phi Bảo

Xa rồi ngày tháng có nhau,
Giở trang thơ cũ phai màu mực xanh.
Giật mình, vẫn nỗi nhớ anh, 
Ngọt trong kỷ niệm, vẹn lành giấc mơ.

Bây giờ tiếc ngẩn, tiếc ngơ, 
Thương câu thơ viết buồn vơ vẩn buồn. 
Xa rồi ngày tháng yêu đương,
Em như quán lỡ bên đường, chợ trưa.

Cầm tay một mảnh duyên thừa,
Bâng khuâng em đợi người xưa thuở nào.
Lỗi thề nên gắng tìm nhau,
Tìm nhau chi? thất lạc nhau một đời!

Câu thơ em viết lâu rồi, 
Dù cho năm tháng nụ cười vắng xa.
Đọc bài thơ cũ thiết tha,
 Yêu anh mãi mãi vẫn là yêu anh.

25/07/2008

Vĩnh Viễn


















Vĩnh Viễn
Trường Phi Bảo

Em lưu lạc từ trăm năm tình ái
Nay hiện về tìm lại phút mơ hoang
Chúa mở ra muôn cánh cổng địa đàng
Cho đôi lứa yêu nhau cùng say đắm

Hãy nhốt em vào tim anh đằm thắm
Buộc ân tình, gởi gắm nỗi nhớ thương
Em thần thoại thành cổ tích đời thường
Sau giông tố, sau lầm đường lạc lối

Giờ về đây mang thân tâm sám hối
Với người tình từng phụ bạc ngày xưa
Mượn bờ vai trút cạn lệ dư thừa
Mượn vòng tay gói mộng chưa tròn giấc

Anh nhân từ, anh vẫn hiền như đất
Vẫn rộng lòng, vẫn chơn chất chờ nhau
(Để cứu chuộc loài người bớt khổ đau
Chúa phải chịu trầm mình trên thập giá)

Em tìm thấy những dấu đinh cao cả
Tự kiếp nào nhoi nhói tấm thân anh
Vì yêu em - nên gương vỡ hoá lành
Vì yêu em - anh thành ra bạc phước

Giá thời gian có thể quay trở ngược
Đóng đinh em vào vĩnh cửu niềm tin
Sợi nhớ, sợi thương cột chặt đôi mình
Vĩnh viễn muôn đời...
Vâng vĩnh viễn nhé anh!

27/07/2008

Vết Sẹo

Vết Sẹo
Trường Phi Bảo


Người xa năm tháng cũng qua,
Sao còn vết sẹo liền da thịt mình.
Ngõ yêu phong kín ân tình,
Vết sẹo dành để cho mình nhớ ai.

Cô phòng rét lạnh bờ vai,
Mắt thăm thẳm mộng, mộng dài đêm sâu.
Hằn trong tâm thảm từ lâu,
Bóng hình xưa vẫn nỗi sầu nhói tim.

Thời gian lặng lẽ nghiêng thềm,
Vết thương thành vết sẹo mềm buồn không?
Người xa bỏ lại mùa đông,
Lòng ăm ắp gió tình mong manh tình.

Khó nguôi kỷ niệm chúng mình,
Vết sẹo giữ mãi làm tin kiếp này.

07/12/2011

5/12/11

Bài Thơ Tình Dở Nhất

 

Bài Thơ Tình Dở Nhất
Trường Phi Bảo



Em gọi đó bài thơ tình dở nhất
Viết cho người mình chưa một lần yêu
Bao cảm mến chẳng tha thiết chi nhiều
Đừng cả tin trước mọi điều hứa hẹn

Kẻ đến sau tình yêu thường không vẹn
Hãy thứ tha cho giây phút lỡ lầm
Câu thơ buồn cay đắng chuyện trăm năm
Anh không trách, nhưng mà lòng em trách

Trái tim em đã không còn trong sạch
Bóng người xưa làm tan nát hồn thơ
Luôn hiện về ám ảnh cả trong mơ
Tuyệt vọng thế? sao vẫn chờ, vẫn đợi!

Tên người đó em mỗi ngày thầm gọi
Nỗi nhớ nào có tội lỗi gì đâu
Bài thơ tình không suông nổi một câu
Lạc vần điệu, thiếu ngọt ngào tình ý

Em còn yêu, vẫn còn yêu người ấy
Nên ngại ngùng khi em được anh yêu
Tình yêu anh dành cho em quá nhiều
Bài thơ tình lại thêm lần mắc tội.

28/07/2008

Trả Này



Trả Này
Trường Phi Bảo

Trả này hạt giống tình yêu
Trả này anh lại bao chiều nhớ thương
Trái tim là một mảnh vườn
Gieo hạt giống lép mỏi mòn trăm năm

Anh chờ, anh đợi âm thầm
Mong hạt giống lép nẩy mầm trổ bông
Trái tim khô giọt máu hồng
Muộn rồi em bước theo chồng còn đâu

Trả này mộng buổi ban đầu
Trả này âu yếm thuở nào chung đôi
Hẩm hiu duyên phận thế thôi
Trái tim đá sỏi đơn côi vụ mùa

Quanh năm dãi nắng dầm mưa
Gặt hoài mà chẳng được mùa yêu đương
Uổng công gieo hạt chán chường
Một lần em ghé thăm vườn, thăm anh...

Chạnh lòng hạt nẩy mầm xanh
Trổ bông hy vọng, ngọt lành trái mơ
Trả này anh mấy dại khờ
Thuyền xưa lỡ bến xa bờ cách chia.

29/07/2008

Em Nàng Tiên Lạc Xuống Đời



Em Nàng Tiên Lạc Xuống Đời

Trường Phi Bảo

Trăm năm chỉ một đêm này,
Em ham tục luỵ chịu đày nhân gian.
Thân em vóc ngọc, mình vàng,
Chỉ vì nặng chữ tình mang trong lòng.

Tiên nữ chán cảnh nằm không,
Một hôm hạ giới đem lòng yêu anh.
Đâu ngờ trái ý cao xanh,
Nỗi đau tiền kiếp lại dành cho nhau.

Áo tiên giờ đã bết nhàu,
Cốt tiên giờ cũng nhuốm màu bi ai.
Trần trụi cả một hình hài,
Đêm mơ trái cấm, vòng tay người tình.

Chắc là duyên nợ ba sinh,
Tơ hồng se lối cho mình tròn đôi.
Em nàng tiên lạc xuống đời,
Theo anh đi khắp biển trời nhớ thương.

30/07/2008

Lòng Mẹ



Lòng Mẹ
Trường Phi Bảo

Mẹ bảo em còn nhớ người xưa,
Lửa lòng chưa tắt rõ khổ chưa (?)
Nếu đã không duyên sao còn luỵ
Chớ ngỡ trăm năm chỉ chuyện đùa.

Tuổi xuân con gái có hạn kỳ,
Khéo khôn lo liệu chuyện vu quy.
Mẹ thương, mẹ chọn nơi quyền quý
Cô bé bỏng gì? cô khóc chi?

Cô phụ lòng tôi chẳng thuận ưng,
Con nhỏ này sao dại quá chừng!
Đêm nào mẹ cũng than, cũng thở,
Ối giời, gái lớn chửa nên thân.

Hồn em tiếc nuối bóng tình nhân,
Người của muôn thu nhớ vô ngần
Người ta đắm mộng, say trời mới,
Mẹ trách giận em phí thì xuân.

Đợi chờ cho hiu hẩm phận người,
Nết na, xinh thế chịu đơn côi,
Lòng mẹ già đau, đau thắt ruột
Nhỡ mai trái gió với trở trời...

Nhỡ mai trái gió với trở trời,
Nỗi buồn gặt hái, muộn ngày vui,
Mẹ goá, con đơn ôm nhau khóc
Thui thủi năm canh dạ rối bời.

31/07/2008

Yêu Mãi Ngàn Năm



Yêu Mãi Ngàn Năm
Trường Phi Bảo



Yêu


Yêu người trọn vẹn một đời thơ
Yêu tình duy nhất mãi dại khờ
Yêu là tim thắp niềm hy vọng
Yêu sáng tâm hồn đẹp giấc mơ


Mãi


Mãi thương cho hồng môi má thắm
Mãi đợi chờ nhau thoáng lặng thầm
Mãi tin tưởng đời luôn nồng ấm
Mãi hẹn lòng vương suốt trăm năm


Ngàn


Ngàn sau bóng nguyệt tròn hay khuyết
Ngàn lần không biết cũng không hay
Ngàn mong duyên vẹn tình tơ tóc
Ngàn nhớ trao tay phút giây này


Năm


Năm tháng qua hồn lạnh gió đông
Năm canh khắc khoải lệ tuôn dòng
Năm ngón tay gầy đêm gỡ mộng
Năm nao mắt ngóng mỏi mòn trông


05/12/2011