Anh (7)
Trường Phi Bảo
Sao anh chẳng nhìn em
Dù chỉ trong thoáng chốc
Khi em sắp bật khóc
Vì một ai bỏ đi
Sao anh chẳng nói gì
Dẫu nửa lời an ủi
Khi em chịu hắt hủi
Vì một ai thay lòng
Anh xưa giống như sông
Vẫn chảy xuôi lặng lẽ
Anh xưa luôn lắng nghe
Mọi điều em thỏ thẻ
Anh gần như thế đó
Sao giờ chợt xa xăm
Lúc nào cũng âm thầm
Bên đời em che chở
Khi em mang lầm lỡ
Vì một ai đổi thay
Sao anh chẳng dùng tay
Chậm lệ hờn rưng mắt
Khi họ bỏ đi mất
Vết thương lòng quên khâu
Anh lại đứng gục đầu
Mặc mình em cay đắng
Sao anh chẳng lo lắng
Chẳng lựa lời bảo, khuyên
Em lỡ nợ, lỡ duyên
Anh còn thương em nữa...?
Chuyện trở thành chuyện xưa
Nghĩ giờ anh có lý
Đau tận cùng xương tuỷ
Mới biết mình cần nhau
Anh cao thượng biết bao
Lại yêu em chân thật
Anh không hề đường mật
Anh nào dối lừa em
Tại trái tim yếu mềm
Dại tin lời ma quỷ
Anh muôn vàn yêu quý
Mãi mãi mối tình si.
08/07/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét