Tổng số lượt xem trang

30/12/11

Ta Về Chạm Ngõ Tình Thi Hẹn Hò



Ta Về Chạm Ngõ Tình Thi Hẹn Hò
Trường Phi Bảo


Tình thơ duyên thắm đã lâu

Cuối năm ngẫm lại thương câu nhân tình
Sao lòng đơn bóng riêng mình
Thời gian thổi ngược bao hình ảnh xưa

Vui buồn như những cơn mưa

Tắm tâm hồn mát bốn mùa mãi xanh
Cuối năm khấn vái mộng lành
Cầu sang năm thoả mộng thành giấc an

Bài thơ nào cũng chứa chan

Gieo vào hồn chữ muôn ngàn giọt yêu
Ngoài song nhạt nắng ngả chiều
Cuối năm gom góp thật nhiều ý thơ

Gởi người một chút duyên mơ

Bóc tờ lịch cuối vu vơ thầm thì
Vẫy tay năm cũ chào mi
Ta về chạm ngõ tình thi hẹn hò.


31/12/2011

Không Đề



Không Đề
Trường Phi Bảo


Khổ lòng thương lại càng thương

Muộn mằn nên trót tơ vương bóng hình

Ai nhen ngọn lửa tim mình

Làm tan chảy cả mối tình ngày xưa

Cuốn theo gió cuốn vào mưa

Để cho ký ức xanh mùa rong rêu

Dìm hồn giữa khát khao yêu

Nuôi thơ ủ mật khơi chiều lên men

21/12/2011

Ranh Giới



Ranh Giới
Trường Phi Bảo


Tình không chia giới phân ranh

Yêu sao cho thật chân thành thì yêu
Đừng mong sáng đã hoá chiều
Tách đôi nỗi nhớ chia đều cho đêm

Trộn vào nhau lắm nỗi niềm

Con tim bao tuổi mà tim chửa già
Cho tình nhịp đập thiết tha
Chẳng ngăn vách... cách chi ta với mình

Giới hạn nào đặt lòng tin

Để thương yêu suốt hành trình trăm năm
Hạnh phúc tròn tợ trăng rằm
Sáng soi duyên kiếp nợ tằm trả tơ

Đừng chia ranh giới giấc mơ

Đã yêu thì chẳng bao giờ hình như
Chắc chắn là thực chẳng hư
Để tình không phải tương tư khổ sầu

Nụ hôn cái cạn, cái sâu

Vụng về tay nắm lần đầu còn run
Chia khờ dại làm của chung
Đem hai nhập một hoà cùng tiếng thơ.


30/12/2011

Chờ Em

Chờ Em

Trường Phi!

bát ngát nơi nao?
Để cho mưa đá
trút vào Thành Loa

Bờ run

ruộng cóng tê nhà
Chân què lưng gẫy
mắt sa mấy hàng

Sóng hồ Ngọc Tỉnh

thở than!
Hương hơi lạnh buốt
bẽ bàng gối tơ

Dòng xưa

khắc khoải từng giờ
Bến nghèo xơ xác
thẫn thờ chiều đông

Em đi!

ve vuốt nắng hồng
Em đi!
mây gió tang bồng nụ xuân

Trời Tây

bùa ngải phù vân
Sao sa đất nghẹn
ngọn tầm tuột tay

Cầu Giời!

em tỉnh cơn say
Để câu lục bát
sớm nay chợt hồng

Thuyền anh

cột bến ngóng trông
Xe hoa võng lọng
rượu nồng...chờ em...

Nguyễn Đăng Thuyết


Đánh Thức Nỗi Buồn
Trường Phi Bảo


Nguyễn Đăng

gởi ngọn gió thơ
Thuyết là danh tục
trọ nhờ chốn đâu?

Thành Loa

nghe tiếng đã lâu
Tích xưa truyền lại
ngàn câu sử tình

Duyên nào

cột chặt đôi mình
Chưa từng ghé bến
thăm tình mắt môi

Sao lòng như lửa

bồi hồi
Tim như nổi trống
đứng ngồi không yên

Anh xa mộng,

mộng hão huyền
Anh xa em,
em ngoan hiền nhớ mong.

Bờ hồ Ngọc Tỉnh

thương trông
Biết người thơ vẫn
mặn nồng với thơ

Lạy trời

cứu chuộc giấc mơ
Khổ câu Lục Bát
làm ngơ ngẩn hồn

Trao ban mai ngọt nụ hôn

Thơ anh đánh thức nỗi buồn quanh em.

30/12/2011

27/12/11

Gửi Người Con Gái Xinh, Ngoan



Gửi Người Con Gái Xinh, Ngoan

Ơi người con gái xinh tươi!

Duyên thơ thắm thiết, duyên đời sao đây?
Gió gầm gào, gió đưa mây
Gió ngừng, mây tụ, mưa đầy nhân gian

Ơi người con gái hiền ngoan!

Giữ gìn sao chốn đa đoan trường đời
Cuốn theo gió, hợp thế thời
Đoan trang,sau trước vẫn người đoan trang

Trần Thu Thuỷ 



Ru Nàng
Trường Phi Bảo


Đã xinh mà lại còn ngoan,

Ơi người con gái đoan trang dịu hiền.
Với thơ em thật là duyên,
Với tình sao lắm muộn phiền thế kia.

Trường đời lộng cộng phép chia,

Nhân đôi nỗi nhớ chẳng lìa nỗi đau.
Đa đoan chi đến ngàn sau,
Hỏi em còn muốn chuốt chau xuân thì?

Mắt huyền lặng dấu tình si,

Môi hường khép cánh tường vi chạnh lòng.
Chờ ai không chịu lấy chồng,
Đợi ai nghiền nát muôn dòng thơ cay.

Hỡi người con gái tôi say,

Ru em trọn một vòng tay đời thường.
Hỡi người con gái tôi thương,
Ru em bằng những khúc buồn cháy tim.

Giấu vào đâu cánh sao đêm,

Lẻ loi tôi hứng nỗi niềm em mang.
Dìu nhau qua lối dở dang,
Tôi ru mộng mị thơ nàng... nàng ơi...!

27/12/2011