Tấm ảnh không hồn
Trường Phi Bảo
Thọ đi rồi, chỉ còn lại tấm ảnh
Bên gối nằm, đêm em ngắm mà đau
Thọ đi rồi, đi thật...
Chớ chẳng chiêm bao
Đêm em khóc cho tình nào xa khuất.
Kìa ánh mắt vô hồn nhìn ngây ngất
Kìa khoé môi từng háo hức yêu thương
Giờ vô hồn theo xúc cảm bất thường
Buồn, vui, giận... chao ôi sao mà nhớ!
Thọ đi rồi tim vắng xa nhịp thở
Nhưng hình hài còn lãng đãng quanh đây
Ghét lắm chứ? người mang khuôn mặt này
Đã một thời...
Vâng! một thời mơ tưởng.
Giờ lặng im, sao lặng im không nói
Mắt chạm mắt sao không khỏi lạnh lùng
Người ta giờ quên mất chữ tình chung
Tấm di ảnh đóng khung làm kỷ niệm
Thọ đi rồi, em một mình chiêm nghiệm
Hương ái ân phảng phất lúc xa gần
Ở nơi nào người mới thật dừng chân?
Tình em đó... ở nơi không tồn tại!
Tuyệt tình lắm, người đi không trở lại
Một năm rồi, à... hơn một năm trời
Ngắm tấm hình cho lòng bớt đơn côi
Em giận mình chẳng nhẫn tâm xé nát.
Sao không thử một lần đem nhàu nát
Bởi chừ tình em sống thác cùng anh
Thọ đi rồi mang hạnh phúc mỏng manh
Dù mãn kiếp mộng cũng đâu thành nữa.
26/09/2006