Lòng Quê Hoài Niệm
Trường Phi Bảo - ĐQL
Lòng quê vật đổi sao dời,
Em lên phố thị thành người cao sang.
Diêu bông lá chịu hàm oan,
Phải mang lấy tiếng trái ngang cuộc tình.
Thiết gì thề hẹn ba sinh,
Mà anh nhắc khéo duyên mình thêm chi.
Trời quê đổ lệ thắm mi,
Hồn em chết lặng từ khi xa nhà.
Đánh mất rồi nết thật thà,
Nụ cười trong trẻo mặn mà duyên ưa.
Bẽ bàng con bé ngày xưa,
Diêu bông lá đố anh thua cuộc đời.
Người ta chín bạc vàng mười,
Người ta mua chuộc tim người anh yêu.
Để sớm mai, đến tàn chiều,
Anh ngồi tiếc chiếc lá diêu thuở nào.
Thôi đừng ngơ ngẩn chiêm bao,
Lòng quê tha thiết đành sao hững hờ.
Chỉ còn đôi ánh sao mờ,
Ngỡ đôi mắt ấy vẫn chờ đợi em.
Để rồi lặng ngắm sao đêm,
Lặng riêng, riêng ngắm đau êm một mình.
Sáng ra chim hót trên cành,
Mà nghe không rõ phải đành ngẩn ngơ.
Bất ngờ giăng bụi mưa thưa,
Làm chùm hoàng cúc bất ngờ buồn tênh.
Giơ tay đón giọt chông chênh,
Gieo mưa vào nắng, gập gềnh tim yêu
Niềm quê quyến khói rơm chiều,
Em xa còn nhớ cánh diều tuổi thơ.
Hằng đêm trong ánh sao xưa,
Anh tìm đôi mắt đong đưa một thời.
Vẫn tìm thấy đó em ơi,
Từ trong sâu thẳm vẫn ngời vu vơ.
10/2011