Tổng số lượt xem trang

22/1/11

Thua











Thua
Trường Phi Bảo


Cuộc tình
người thắng ta thua,
Trái tim đặt cược
cho vừa lòng nhau.
Chúc người hạnh phúc mai sau,
Ta về khâu vết thương đau dại khờ.

17/01/2011

Mối Duyên Thơ

Mối Duyên Thơ
Lại Duy Bến - Trường Phi Bảo


Mình gieo mầm nhớ ban đầu,
Nhờ thơ mối lái trong nhau âm thầm.
Dẫu chưa ánh mắt tay cầm,
Hình như mình đã...mưa dầm thấm nhau.


Mình mong thơ mãi xanh màu,
Cho mình trang trải trước sau nợ lòng.
Thuyền tình cách bến, ngăn sông,
Vẫn khao khát chút tình hồng duyên thơ.


16/01/2011

Phép Màu

Phép Màu
Lại Duy Bến - Trường Phi Bảo


Dẫu xa vẫn nhớ về ngâu
Trái tim nông nổi ẩn sau cõi lòng
Ước mong là để ước mong
Em như rượu ủ càng nồng càng say...

Cảm ơn những vần thơ hay,
Cho em tìm lại tháng ngày em yêu.
Cảm ơn anh thật là nhiều,
Đã san sẻ mộng từng chiều chung mơ.

Bỗng dưng lòng hết bơ vơ,
Dù duyên chưa thắm vẫn chờ mai sau.
Đôi tâm hồn mãi nhớ nhau,
Nhờ thơ, thơ có phép màu đó thôi!

14/01/2011

Khao Khát

 
Khao Khát
Trường Phi Bảo


Phía trước là bầu trời,
Sau lưng đầy bão tố.
Tình yêu càng trắc trở,
Hạnh phúc khát khao mơ.

13/01/2011

Hành Trang Yêu














Hành Trang Yêu
Trường Phi Bảo


Em mang theo nỗi đau thời con gái,
Vũ khí là giọt nước mắt đắng cay.
Anh phóng hoả - trái tim thêm lần cháy,
Hành trang yêu nhung nhớ lắm đoạ đày.

13/01/2011

Giọt Đắng



Giọt Đắng
Trường Phi Bảo


Trời xuôi hai đứa gặp nhau,
Như trầu lưu luyến hương cau tình nồng.
Giá xưa em chẳng lấy chồng,
Thì tim mở ngõ cho lòng anh mơ.

Tiếc là duyên lỡ đường tơ,
Dẫu rằng không hẹn, không chờ mà quen.
Giá như tình chẳng ủ men,
Nhớ nhung đâu dễ hờn ghen với người.

Em an phận với cuộc đời,
Thương anh đứng lặng bên đời trông mong.
Giận mình sao vội sang sông,
Để giờ cá chậu chim lồng nhà ai.

Mưa ngâu chưa dứt... mưa hoài,
Giọt sầu vương vấn đêm dài... hình như...
Giọt tình vỡ nát tâm tư,
Đành thôi giọt đắng giã từ... niềm yêu!

13/01/2011

Bên kia, bên này





Bên Kia, Bên Này
Trường Phi Bảo


Bên này nhớ, bên kia mong,
Bên kia rét, bên này hồng nắng mai.
Xuân bên này thiếu vòng tay,
Riêng bên ấy chắc đong đầy tình mơ.

Gần được ấm, xa đợi chờ,
Muốn sang thăm phải nhờ thơ bắc cầu.
Bên kia nhắc chuyện cau trầu,
Bên này hẹn duyên kiếp sau mộng thành.

Thương con chữ chạy vòng quanh,
Chuyển giao tâm ý, phối nhanh điệu vần.
Thời gian chồng chất nợ nần,
Tính sổ đời biết bao lần hợp tan.

Thuyền bên kia đã có nàng,
Đò bên này lỡ chuyến sang ngang chiều.
Muộn màng gió chướng mùa yêu,
Tình thơ tha thiết bấy nhiêu mới vừa.

12/01/2011

21/1/11

Với anh


Với anh
Trường Phi Bảo


Chưa một lần đối diện,
Chưa một lần trìu mến nhìn nhau,
Chưa một lần khóc, cười hay trao lời yêu thương, ngọt mật...
Vâng, vẫn còn nhiều cử chỉ khác, chằng hạn như chưa một lần tay nắm, chưa một lần sắp lịch hẹn, thời gian chỉ là một khoang tàu chuyển giao tình cảm hình dung giữa suy nghĩ và nỗi nhớ... Cuối cùng còn sót lại mấy vần thơ...


Ta nhận ra nhau khi cuộc sống bộn bề nhiều lo toan, trăn trở... Ta nhận ra nhau chỉ khi ta một mình... cô đơn tô vẽ sự lẻ loi, khát khao về tình yêu, về bờ bến, về một người đàn ông của trăm năm càng quẩn quanh trong trí... Cuối cùng anh cũng đến. Ta cảm nhận hơi thở anh thật gần, vòng tay anh thật ấm, giọng nói anh thật nhẹ... hưong xuân như phảng phất quanh phòng.

Anh vượt muôn trùng xa, anh đến bên lòng thiết tha qua tư tưởng. Chẳng có trở ngại gì có thể cản được hai tâm hồn bay bổng trong nhau. Anh làm tim ta thao thức, rung cảm, rúng động, nhịp đập không mấy tự nhiên, có lẻ ta lại bắt đầu yêu, xin cảm ơn thật nhiều những khoảnh khắc chung mơ, những vần thơ chấp chới, xô lệch câu văn nghiêng ngả rất đời thường.

21/01/2011

20/1/11

Chỉ Chừng Đó Thôi

Chỉ Chừng Đó Thôi
Trường Phi Bảo


Anh sẽ là người đứng bên bờ dĩ vãng!
Tôi hiểu cả khi nhìn sâu vào đáy mắt ấy, đôi ba phút do dự, năm sáu giây tiếc nuối, và khoảnh khắc bao giờ cũng đầy những suy tư, làm sao có thể lấp đầy một khoảng trống vô hồn giữa chúng ta.

Yêu là yêu thật khó mà giải thích, khi bàn tay chợt thả, rồi chợt bắt một bàn tay. Một bàn tay đang trong một bàn tay, đột nhiên trơ trọi vì bàn tay kia bất giác thu về, trái tim cũng muốn rớt ra từng mảnh.

Mảnh vui, mảnh buồn, mảnh nào cũng là của chung, nhưng khi ghép đôi lại
mảnh chung ấy chỉ như là kỷ niệm. Đừng đổ lỗi cho định mệnh, đừng trách đất than trời, chẳng ai muốn đổi thay khi mình có duyên mà không nợ, nếu muốn hẹn kiếp sau... chi bằng đừng gặp nhau thì hơn.

Lòng đã nhủ như thế... cố quên lại càng nhớ. Anh quay đi, tôi hụt hẩng. Mọi con đường đều dẫn đến hạnh phúc, tại sao hạnh phúc không dành riêng cho chúng tôi, mà hạnh phúc là sự xẻ chia, chịu đựng, là bổn phận và trách nhiệm...

Muộn màng anh, muộn màng tôi, đò ngược, đò xuôi không chuyến nào chung đôi...Có lẻ anh muôn đời, anh chỉ là người đứng bên bờ dĩ vãng. Vâng, chỉ như thế thôi!

20/01/2011

Suy Tư Tình Yêu

Suy Tư Tình Yêu
Trường Phi Bảo


Có lẻ ta sinh ra là để được yêu! Tình yêu lấp kín mọi khoảng trống trong tâm hồn ta, chỉ khi nào có một khoảng trống bị nỗi buồn ném vỡ, tình yêu chợt khổ đau biết chừng nào. Tình yêu mang đến cho con người ta niềm tin lẫn hy vọng, nhưng cũng chính tình yêu lại méo mó sự thật, dối trá sản sinh, hạnh phúc thành đe doạ, tình yêu xuất hiện người thứ ba.

Tình yêu là căn bệnh nguy hiểm nhất có thể giết chết một trái tim khoẻ mạnh. Nên đôi khi tình yêu thật đáng ngại, ta do dự, lòng dè dặt đủ chuyện, để rồi cuối cùng lý trí đành lắc đầu chịu thua, vì tình yêu nhiều đam mê và cám dỗ.

Cảm xúc thăng hoa khi tình yêu dệt nên vần điệu, mộng mơ là điều không thể thiếu, chấp cánh tâm hồn làm lòng ta cứ nuôi hoài ảo vọng.Đến chừng thực tế bị va chạm, ta cảm thấy tâm hồn mình điêu đứng...

Ôi, tình yêu là một câu chuyện dài dòng, ta khó mà diễn đạt trọn lời, hết ý, cũng may đời còn có nhà thơ cho lòng ta chiêm nghiệm, một bài thơ tình yêu không phải lúc nào cũng ngọt ngào, mê hoặc, mà đa phần một bài thơ tình yêu đầy tâm trạng, là bài thơ có nỗi buồn sở hữu, như một chiếc gương soi mầu nhiệm, cho ta thấy đâu là quá khứ, đâu là tương lai, nước mắt tự trào... không hiểu vì sao, ta chỉ phảng phất nhận ra bóng mình trong chiếc gương ấy.

Thật dại khờ, ta cũng từng có lúc như vậy sao ?

20/01/2011

Anh Đón Em Về Hát Lý Ngựa Ô























Anh Đón Em Về 
Hát Lý Ngựa Ô
Trường Phi Bảo

Lục lạc, đồng đen,
Yên tra khớp bạc,
Anh đón em về
Bằng lý ngựa ô.

Ngựa ô thương nhớ,
Chín đợi mười chờ.
Lốc cốc leng keng,
Tình quen lối mộng.

Mình nên vợ chồng,
Cảm ơn tơ hồng,
Một đời răng long,
Một mai tóc bạc,

Vẫn yêu nhau hoài,
Ơi lý chàng ơi!
Ơi lý nàng ơi!
Mãi yêu nhau hoài.

Thuỷ chung từng ngày,
Sắt son từng năm,
Đời dẫu thăng trầm,
Chẳng nề gian khó.

Ngựa ô về đó,
Phi nhanh, phi nhanh,
Để em theo anh,
Tròn câu duyên nợ.

Mình nên chồng vợ,
Lốc cốc, leng keng,
Lục lạc, đồng đen,
Yên tra khớp bạc,

Tình quê mộc mạc,
Đẹp ánh trăng thề.
Anh đón em về,
Hát lý ngựa ô.

Ngựa ô... cái mà...
ngựa ô...

10/01/2011

Lặng Im




Lặng Im
Trường Phi Bảo


Muộn màng... nên khổ lòng tôi,
Trái ngang... tình lỡ duyên thôi nghẹn ngào.
Phận mình... sao dám trèo cao,
Trăm năm... chờ đợi ước ao được gì?

Người ta nào có lỗi chi,
Tôi không trách móc người đi vội vàng.
Hoa phai, nhụy rữa, hương tàn,
Bướm ong theo gió mơ màng về đâu.

Sông sâu mà gãy nhịp cầu,
Thì đừng nhắc chuyện cau trầu xưa kia.
Mắt buồn, lệ ứa đầm đìa,
Mình không ngăn nổi cách chia cuộc tình.

Người ta đã có gia đình,
Nhớ nhung vô tội, thương mình đắng cay.
Biết yêu người đã là sai,
Nhưng đâu thể cấm tình này trong tim.

Giờ tôi... tôi chỉ lặng im,
Mỏi mòn trông đợi cánh chim phương nào.

10/01/2011

Với Anh




















Với Anh
Trường Phi Bảo


Yêu không tròn mộng,
Chết vẹn tất lòng.
Dương gian vắng bóng,
Đôi mình nhớ không (?)

Đêm qua Xuân thắm,
Sáng nay Hạ buồn,
Tình Thu ủ dột,
Trách hờn Đông sang.

Vần thơ đa mang,
Khối tình nặng nợ,
Dưới mồ son sắt,
Em vẫn đợi chờ.

09/01/2011

Vết Thương Lòng















Vết Thương Lòng
Trường Phi Bảo


Anh trách Ta một thời yêu dễ dãi,
Nhớ bao người và vương vấn những ai?
Ta hờn dỗi... trái tim sao khờ dại,
Vết thương lòng mãi mãi chẳng hề phai!

08/01/2011

Anh hứa nha anh!



Anh Hứa Nha Anh!
Trường Phi Bảo

Cõi lòng ngỡ lạnh gió đông
Ngờ đâu xuân thắm lại hồng duyên em
Vòng tay anh quá dịu êm
Chở che giông bão bên thềm thời gian

Hứa đi anh câu đá vàng
Cho em quên những lỡ làng ngày xưa
Con đường tình dẫu nắng mưa
Hứa yêu em mãi đủ vừa trăm năm

Đừng như bóng nhạn biệt tăm
Muộn màng mà gặp thì... thầm ước ao
Duyên tình thắm thiết gửi trao
Thêm thương, thêm nhớ kiếp nào người ơi!

Ngỡ xuân phai sắc hương đời
Bỗng dưng hiện cả mặt trời trong tim
Hứa đi anh, hứa riêng em,
Một lòng yêu mỗi mình em dại khờ .

07/01/2011

Mất Nhau Rồi















Mất Nhau Rồi
Trường Phi Bảo


Ngày uể oải khi lòng mình trống trải
Mất nhau rồi buồn héo hắt thời gian
Đợi chờ trăng, lại thương nhớ miên man,
Trăng khép nửa, thơ võ vàng trang giấy.

Vẫn khát khao vòng tay của người ấy
Những ngọt ngào, ve vuốt, những lời yêu,
Vẫn hoài mơ chiếc áo cưới mỹ miều
Nụ hôn mật, say hương chiều hò hẹn.

Mất anh rồi, tình yêu không nguyên vẹn,
Biết tìm ai vun vén lại niềm tin
Trái tim mình đầy ắp một bóng hình,
Sao chẳng thể nguôi quên từng kỷ niệm.

Người nhẫn tâm đem tình đi tẩm liệm
Giấc mộng tàn, đành lỗi hẹn trăm năm
Muốn đắp tấm chân tình, khơi lửa ấm
Chỉ sợ người mang giá rét về thăm.

05/01/2011

Tình Muộn
















Tình Muộn
Trường Phi Bảo


Trên đôi vai cao thượng
Hai núi buồn tình yêu
Đôi tim non thức muộn
Hoàng hôn ngả bóng chiều

Cao cao ngọn núi anh
 
Che núi em thấp bé
Tựa lưng đời thỏ thẻ
Ấm nồng duyên sắt se

Có đất trời chứng nhân
Tiếc xuân đã nửa chừng
Trăm năm còn lơ lửng
Hai ngọn núi bâng khuâng.

04/01/2011

Hoài Cảm




















Hoài Cảm
Trường Phi Bảo

Ta nhốt gió vào vùng trời

                   ký ức
             Ném nỗi buồn tận đáy vực...
                                    thẳm sâu
                            Ai đã đem yêu thương
                                             cài trước ngực
                                                              Ấm hồn ta, cháy dở
                                                                                mối tình đầu!

                                                                                              4/1/2011

19/1/11

Tiếng Lòng


Tiếng Lòng
Trường Phi Bảo



Em cỏ dại
hay là hoa đồng nội
Chẳng bao giờ
anh hiểu hết tình em
Anh đi tìm
những kiêu sa giả tạo
Sẽ lãng quên
em biết
sẽ xa dần

Sẽ không còn
kỷ niệm thuở bâng khuâng
Sẽ mất hút
dấu chân thời tuổi trẻ
Em không còn ngây thơ như cô bé
Và anh thì...
anh chẳng phải gã khờ

Trái tim lạnh
niềm tin ngủ trong mơ
Tâm hồn lạnh
thiếu một người tá túc
Em là hoa
hay cỏ bên dòng đục
Đợi mùa sang
sương đọng
giọt chờ mong

Ai dũng cảm
thắp sáng tia hy vọng
Cuối đường hầm
le lói ánh bình minh
Đừng cố hiểu khi mình không thể hiểu
Đợi bao lâu anh mới ngoảnh lại nhìn

Em là hoa, hoa đồng nội
Em ngọn cỏ, cỏ ven sông
Anh như mây, như chim, như gió lộng
Như cuồng phong làm tan nát cõi lòng.

02/01/2011

Tình Yêu và Nỗi Buồn

Tình Yêu và Nỗi Buồn
Trường Phi Bảo
Tặng anh BQT


Sâu sắc trong ý nghĩ
Dịu dàng trong trái tim
Khi tình yêu hoan hỉ
Nỗi buồn hoá cánh chim


30/12/2010

Thơ Nhanh

Thơ Nhanh
Trường Phi Bảo


Thơ nhanh, nên viết thật là nhanh
Nổi lửa lên tim - nhớ chân thành
Dù câu chưa trọn, tình chưa thỏa
Mộng vẫn chung lòng em với anh?

30/12/2010

Tình neo xứ lạ

Tình neo xứ lạ
Trường Phi Bảo


Thuyền ai chở tình neo xứ lạ
Thầm mong biển lặng chẳng phong ba
Em ngồi thơ thẩn sầu trong dạ
Anh sắp thành chồng của người ta

Anh sẽ là chồng của người ta
Dĩ vãng yêu đương sẽ nhạt nhòa
Đường xưa trăng sẽ buồn ủ rũ
Thương nhớ muôn lần sẽ phôi pha

Thương nhớ muôn lần hết thiết tha
Hoa xuân thôi thế hết mặn mà
Mộng vẫn chưa tròn, duyên đã khép
Câu thơ trĩu buồn nỗi xót xa

22/12/2010

Lời Chinh Phu

Lời Chinh Phu
Trường Phi Bảo


Dặm trường vó ngựa ruổi rong
Thương nàng son sắt một lòng đợi nhau
Cửa nhà vun vén trước sau
Tảo tần khuya sớm biết bao nhọc nhằn

Thay chồng phụng dưỡng song thân
Chăm con dưỡng dục thành nhân sau này
Sau này con giống cha đây
Lại mang chí cả vun đầy niềm tin

21/12/2010

Lời chinh phụ

Lời chinh phụ
Trường Phi Bảo


Mai sau trăng chẳng phai màu
Thề xưa hẹn cũ dám nào thiếp quên
Chàng mang chí cả tiến lên
Giữ yên hồn nước đáp đền quê hương

21/12/2010

Không Đề

Không Đề
Trường Phi Bảo


Em cô đơn, một trái tim
Mệnh danh tình ái đi tìm người yêu
Một hôm lạc bước trong chiều
Giao thông gián đoạn em liều vượt biên

Ngất ngây vì chút tình điên
Công An tạm giữ thiệt phiền làm sao
Điều tra: nơi ở chốn nào ?
Kê khai lý lịch: yêu bao nhiêu người ?

Tuổi thì đôi chín, đôi mươi
Em đây chẳng dại nhiều lời chối quanh
Thương thầm, nhớ trộm bao anh
Mà sao duyên nợ em đành tới đây

Anh rằng khéo giả thơ ngây
Môi son má thắm, mắt này bồ câu
Em cười đã phải lòng đâu
Nộp phí chờ đợi bao lâu hở chàng ?

Phạt trăm năm giấc mộng vàng
Nghe như sét đánh ngỡ ngàng lòng em
Tình yêu hai tiếng êm đềm
Em xin ký thác một niềm tin cho

Lập biên bản giam tự do
Yêu là không thể đắn đo phút nào
Thôi thì chẳng biết liệu sao
Cuộc đời em có anh vào trú mưa

18/12/2010

Bốn mùa thơ

Bốn mùa thơ
Trường Phi Bảo
Tặng anh BQT


Vần thơ chỉ mỗi bốn câu
Mà sao tình thật đậm sâu trong lòng
Bốn mùa thơ vẫn nhớ mong
Còn thơ, còn bạn, còn hồng duyên nhau

17/12/2010

Gởi bạn tình thơ

Gởi bạn tình thơ
Trường Phi Bảo
Tặng anh BQT


Vẫn thường thấy bạn viếng thăm
Đề dăm câu chữ, lặng thầm thơ yêu
Hỏi tình, tình có bao nhiêu
Bạn về bỏ lại thật nhiều luyến thương

Lòng mình sao cũng vấn vương
Trông theo cánh nhạn..., bên đường nhớ mong
Bạn xa hỏi có buồn không ?
Mà tim lặng rót một dòng thơ nghiêng.

17/12/2010

Mười Năm

Mười Năm
Trường Phi Bảo


"Mười năm gối hận bên giường" *
Mười năm canh cánh niềm thương thuở nào
Mười năm ngỡ giấc chiêm bao
Mười năm phận mỏng duyên nào... ấm êm .

Mười năm như một kiếp chim
Mười năm thui thủi lặng im trong lồng
Mười năm sống cũng bằng không
Mười năm cay đắng chất chồng... ai hay (?)

Mười năm nước mắt đong đầy
Mười năm xa lạ vòng tay ân tình
Mười năm tưởng bóng mơ hình
Mươi năm phai sắc xuân mình... mười năm (!)

17/12/2010

*thơ Nguyễn Bính

Trăm năm dễ mấy lần duyên

Trăm năm dễ mấy lần duyên
Trường Phi Bảo


Trăm năm dễ mấy lần duyên
Ai xui anh đến lạc miền thơ em

Anh đem nỗi nhớ vào tim
Nỗi buồn khép lại, nhấn chìm nỗi đau

Ngủ yên trong cõi tình nhau
Bỏ quên đen bạc đằng sau thói đời

Vàng son rồi cũng xa vời
Cháy lòng thơ mãi ngọt lời yêu thương

14/12/2010

Yêu Lần Đầu Hay Yêu Lần Cuối

Yêu Lần Đầu Hay Yêu Lần Cuối
Trường Phi Bảo


Yêu lần đầu hay yêu lần cuối
Cuộc tình vui hay cuộc tình buồn
Một người đi, một người tiếc nuối
Có lẽ nào mình nhớ nhau luôn

Hạnh phúc gần rồi hạnh phúc xa
Niềm tin được rồi niềm tin mất
Đường đời dài nhưng mình bước trật
Nên đường tình lạc nẻo phong ba

Khờ dại quá tháng ngày góp nhặt
Kỷ niệm yêu như kỷ niệm đau
Khóc chưa thỏa, môi cười héo hắt
Vẫn chờ trông, mong đợi phép màu

Lòng trống vắng, vì một người vắng
Tình ban đầu muôn thuở còn vương
Giữ trong nhau hẹn thề sâu lắng
Đặn suốt đời mắc nợ yêu thương

9/12/2010

Yêu lần đầu

Yêu lần đầu
Trường Phi Bảo


Lần đầu chạm ngõ tình yêu
Băn khoăn, lo lắng là điều hiển nhiên
Nhớ thương, thương nhớ triền miên
Sợ tình tan vỡ, sợ duyên khổ sầu

Sợ người ta đổi thay mau
Sợ lòng bạc phếch như màu vôi kia
Dở dang, dang dở cách chia
Rồi đêm lệ sẽ đầm đìa gối chăn

Tháng ngày khắc dấu ăn năn
Sợ từng kỷ niệm dùng dằng khó quên
Nhỡ tình lạc nẻo chông chênh
Những lời trót lưỡi bắt đền được ai

Mơ chi hạnh phúc tương lai
Càng hy vọng lại càng hoài xót xa
Chuyện tình nào chẳng phong ba
Anh ơi, em sợ tình ta chóng tàn !

Khi yêu tình thật mơ màng
Lần đầu... ai biết..., lỡ làng... ai hay
Ấm nồng cần một vòng tay
Chở che cần một bờ vai kiên cường

Để em tin giữa đời thường
Vẫn còn người để yêu thương sớm chiều
Lối về - chung lối dắt dìu
Thầm thì hoa cỏ vẹn điều sắt son

9/12/2010

Bâng khuâng tình yêu

Bâng khuâng tình yêu
Trường Phi Bảo


Sợ tình một thoáng chiêm bao
Sợ khi choàng tỉnh nghẹn ngào đắng cay
Sợ người ta sớm đổi thay
Sợ duyên không tỏ lòng này đớn đau
Sợ ai sai hẹn trầu cau
Sợ trăm năm sẽ phai màu uớc mơ
Sợ riêng mình nỗi đợi chờ
Sợ hoa rữa nhị hững hờ bướm ong

Anh ơi, em sợ bão lòng
Rồi tim nổi sóng, rồi giông gió về
Tình xa quên ngõ tình thề
Tình chia lối mộng ủ ê tình sầu
Nên mong tình ngủ thật sâu
Tình mơ như thuở ban đầu luyến thương

Lời ru tình vọng đêm trường
Ngủ say đi hỡi tình vương vấn tình
Tròn đôi giai ngẫu nhé mình
Vòng tay ôm trọn bóng hình đầu tiên
Sợ tình dang dở muộn phiền
Sợ sầu đơn lẻ trên miền cô đơn
Ngủ yên nào trái tim son
Êm nghe hạnh phúc vẫn còn trong nhau.

7/12/2010

Tình thơ 2

Tình thơ 2
Trường Phi Bảo


Nàng thơ lưu luyến khách thơ
Khách thơ vương vấn tình thơ đậm đà
Hồn thơ dệt mộng thiết tha
Câu thơ nồng ấm như là lời ru

Nhẹ nhàng một khúc tâm tư
Lắng lòng dịu ngọt ca từ thuỷ chung.

06/12/2010

Hãy ngủ yên tình yêu

Hãy ngủ yên tình yêu
Trường Phi Bảo


Yêu anh mới biết yêu thơ
Yêu thơ mới biết mình mơ mộng nhiều
Thấy đời đẹp biết bao nhiêu
Hoa môi nở rộ dáng Kiều thướt tha

Ngây thơ lại rất thật thà
Tình đầu trong sáng như là pha lê
Tâm hồn non nớt vụng về
Ngại lần tay nắm, sợ thề gió bay

Anh trao vội nụ hôn say
Mà tim loạn nhịp, mà hoài bâng khuâng
Nhớ thương thầm gọi "tình nhân"
Đêm tơ ngày tưởng bao lần nghĩ suy

Nghĩ suy thơ lại thầm thì
Ngọt ngào vần điệu, đẹp vì lòng nhau
Dấu yêu hãy ngủ yên nào
Cho thơ ru khúc tình vào thiên thu

6/12/2010

Những lời này cho anh

Những lời này cho anh
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh

Không yêu anh cũng chết
Mà yêu rồi cũng chết phải không anh?
Ta cứ mãi đấu tranh
Lý trí thua con tim,
nỗi nhớ càng thêm nhớ

Dằn vặt trong nhau, nén từng hơi thở
Để khỏi bàng hoàng
thảng thốt
một niềm riêng
Vô nợ sao hữu duyên
Hữu duyên mà gặp gỡ
khiến lòng điên phát khóc

Thà uống chung rượu độc
Cho hồn lìa khỏi xác
Cho em không còn cảm giác
Để mọi nhớ thương tan biến theo anh

Yêu nhau chịu đau khổ sao đành
Thiên đàng bốc cháy
lại thành ra địa ngục
Em chấp nhận lưu đày
trong sự nghiêm túc
Muốn xa nhau để kết thúc một chuyện tình

Sao anh không tìm hạnh phúc cho riêng mình
Sao em không thể làm người tình bội bạc
Sao ta không bỏ nhau...
sao mãi hoài khao khát
Dù cõi lòng tan nát trái tim đau

Chẳng dũng cảm để bước qua đời nhau
Nên ta cứ sa dần vào khổ ải
Trăm năm mình ngoảnh lại
Địa ngục còn xa
nhưng tình gần thật gần

5/12/2010

18/1/11

Tình thơ 1

Tình thơ 1
Trường Phi Bảo


Khách thơ mắc nợ nàng thơ
Tình trong câu chữ bất ngờ gieo duyên
Khúc thơ dào dạt lòng thuyền
Chở bao vần điệu qua miền ước mơ

Nào đâu có hẹn có chờ
Mà sao thương nhớ đôi bờ tình say.

5/12/2010

Tri Tâm

Tri Tâm
Trường Phi Bảo


Trăm năm
hồ dễ mấy ai
Tri âm,
tri ngộ
tháng ngày... tri tâm
Buồn vui
chia sẻ
âm thầm
Trải niềm tâm sự
chẳng lầm tin nhau

Vuông tròn
tình nghĩa trước sau
Cuộc đời muôn sắc muôn màu
rối ren
Lợi danh
không khỏi bon chen
Dầu trong gian khó
chớ hoen ố lòng

Dòng đời
dù đục hay trong
Nổi trôi dâu bể,
mênh mông biển trời
Giữa bao số phận, mảnh đời
Biết ai mới thật là người tri âm

5/12/2010

Tình đã chết từ sau đêm vĩnh biệt

Tình đã chết từ sau đêm vĩnh biệt
Trường Phi Bảo


Tình đã chết từ sau đêm vĩnh biệt
Đâu còn gì tha thiết ở trong tim
Lòng khép chặt mọi thương nhớ êm đềm
Mắt ráo lệ, tím môi niềm dấu ái

Sao kỷ niệm cứ hững hờ đi mãi (?)
Sao thời gian không quay lại ngày xưa (?)
Sao quanh ta mọi thứ đều như thừa (?)
Ôi sự sống sa dần vào tuyệt vọng (!)

Ta đã chôn mối tình đầy thơ mộng
Tự tay mình tẩm lịm tháng ngày vui
Những hẹn thề theo mây gió ngậm ngùi
Ta sẽ cố lấp vùi bao dối trá

Tâm hồn ta giờ đây sao băng giá
Chữ Hận kia sắt đá một lời nguyền
Ta không tin tình yêu có phép tiên
Sẽ hồi sinh vẹn nguyên miền Bất Tử

Ảnh hình người chính thật cơn bão dữ
Cướp nụ cười, cướp trong trắng, thơ ngây
Ta hồn nhiên ngỡ hạnh phúc đắp xây
Ngờ đâu chân sa vũng lầy... nhức nhói.

Tình đắng cay không lời buồn trăn trối
Nguội lạnh mình, chai sạn cả nỗi đau
Ta nhủ lòng tình mãi mãi về sau
Phôi pha hết mọi sắc màu diễm tuyệt

Tình đã chết từ sau đêm vĩnh biệt.

2/12/2010

Ru nhau nỗi buồn

Ru nhau nỗi buồn
Trường Phi Bảo


Chắc không ai dại tìm mua
Nỗi buồn nguyên khối để chua chát lòng
Tình buồn khó đếm khó đong
Em buồn đứng giữa chợ lòng mà rao

Người qua, kẻ lại xôn xao
Kẻ qua, người lại buồn nào hơn chăng
Nỗi buồn có dấu ăn năn
Vết sầu thiếu nữ, mấy lằn roi yêu

Trong tim chứa giọt lệ Kiều
Tâm hồn hao khuyết ít nhiều tổn thương
Người xa kẻ lạ bên đường
Kẻ xa người lạ vẫn thường tìm vui

Nụ cười đổi lấy ngậm ngùi
Nỗi buồn thay thế niềm vui sao đành
Em về buồn vẫn chòng chành
Tiếc phiên chợ vãn xuân xanh một mùa

Nỗi buồn em bán ai mua
Ai mua em bán chưa vừa giá nhau
Đường tình hai ngã tình đau
Mộng chưa tròn mộng ru nhau giấc buồn.

30/11/2010

Thơ nghiêng, đời cũng nghiêng

Thơ nghiêng, đời cũng nghiêng
Trường Phi Bảo


Thơ nghiêng đời cũng ngả nghiêng
Tình lăn qua dốc muộn phiền trần ai
Nhớ người khắc khoải canh dài
Hỏi lòng sao mắt cứ hoài lệ tuôn

Câu thơ nào viết cũng buồn
Nhưng câu thơ chính là nguồn ủi an
Dù trong hạnh phúc gian nan
Vẫn tin mình chẳng nhỡ nhàng mai sau

Mai sau mình vẫn còn nhau
Tim yêu đỏ thẳm một màu thuỷ chung
Thơ nghiêng đời cũng chập chùng
Tình nghiêng hai phía mịt mùng bão giông

Hỏi người có nhớ mình không ?
Câu thơ mình viết khi lòng cô đơn
Trách gì chẳng trách gì hơn
Đợi chờ vô vọng dỗi hờn thời gian.


29/11/2010

Không Đề

Không Đề
Trường Phi Bảo
Tặng Sh...


Vắng người
buồn đến mênh mông
Ngổn ngang tâm sự
chất chồng bao đêm
Rượu vào sầu lại sầu thêm
Mượn câu thơ đắng gởi
niềm nhớ thương

Xa người
hắt hủi lược gương
Bỏ bê son phấn...
mắt hờn...
lệ rơi...
Không bạn
cạn chén rượu mời
Cô đơn ngồi với mình tôi
thở dài

Tin vào
hạnh phúc tương lai
Sẽ chờ, sẽ đợi,
ngày mai người về
Nhỡ mà không vẹn câu thề
Rượu cay, tình nhạt
bốn bề thơ nghiêng

28/11/2010

Khăn Hồng

Khăn Hồng
Trường Phi Bảo


Tặng chi một mảnh khăn hồng
Cho em thấm lệ, lau dòng châu rơi
Ghét anh... không nói nên lời
Dùng dằng nỗi nhớ, chơi vơi nỗi buồn

Hai phương trời lắm tơ vương
Dẫu ngày héo hắt đêm thường trở trăn
Nghẹn ngào lại giấu vào khăn
Tìm trong kỷ niệm dấu răng ân tình

Thôi đành cô lẻ phận mình
Khăn hồng đưa tiễn phút tình biệt ly
Giận anh... sao vội quay đi
Môi hôn chưa thỏa, thầm thì... được đâu (!)

Hợp tan vốn chuyện bể dâu
Hạnh phúc nào cũng dãi dầu đắng cay
Anh trao em chiếc khăn tay
Là còn ngăn cách mãi hoài chia xa

Ru tình ngủ giấc thiết tha
Dỗ tình trong lúc tình qua bến chờ
Khăn hồng chặm lệ tình mơ
Mà tình biết đến bao giờ đoàn viên.

23/11/2010

Sám Hối

Sám Hối
Trường Phi Bảo


Con quỳ bạch đấng Thế Tôn
Món nợ tiền kiếp vẫn còn trả vay
Lòng con bụi bám tháng ngày
Hồng trần đắm mộng sầu hoài duyên thơ

Tìm đâu tâm sáng chẳng mờ
U mê con cứ thẩn thờ nhớ mong
Ngài có trí huệ thần thông
Sao không chiếu rọi hồn trong tâm lành

Để xua nghiệp chướng quẩn quanh
Cho con rõ đạo phước sanh nhiệm mầu
Chèo thuyền qua cuộc bể dâu
Nguôi quên cay đắng, khổ sầu trần ai

Huệ căn chẳng có buồn thay
Lấy đâu chánh pháp giải bày thiệt hơn
Muốn tu mà chẳng biết đường
Bạch ngài gia hộ lòng con lối về

Nếu con qua được bến mê
Tình thôi oan trái chẳng hề lụy vương
Tiêu tan nghiệp, dứt đoạn trường
Trong hồn nở đóa vô thường rất duyên.

16/11/2010

Nếu biết tình yêu

 


Nếu biết tình yêu
Trường Phi Bảo

Thôi nhé em về vui với chồng
Tình chia hai lối hỏi buồn không?
Nếu biết yêu nhau rồi phụ bạc
Ngày xưa em quyết chẳng chạnh lòng.

16/11/2010

Buồn Trăm Năm

Buồn Trăm Năm
Trường Phi Bảo


Nỗi buồn vô giá
- Bán sao đây
Khách mua chẳng thỏa
mộng trời mây
Thì thôi xin gởi
buồn theo gió
Buồn mãi trăm năm
vẫn đong đầy

16/11/2010

Sài Gòn - Em Tiễn Anh

Sài Gòn - Em Tiễn Anh
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh...


Sài Gòn - em tiễn chân anh
Nỗi buồn thôi chớ dỗ dành chi nhau
Hợp tan, tan hợp rồi đau
Mắt chìm trong mắt một màu tình chung

Bao giờ mới lại trùng phùng
Vắng vòng tay sẽ lạnh lùng riêng em
Tìm đâu khoảnh khắc êm đềm
Phút giây chồng vợ ngày đêm ấm nồng

Sài Gòn - góc nhỏ nhớ không?
Anh về xứ Mẹ dặn lòng đừng quên!
Mưa chiều giăng lối rộng thênh
Dìu nhau qua ngõ chông chênh cuộc đời

Thấy tình yêu chợt lẻ loi
Thấy quanh mình một khoảng trời quạnh hiu
Kỷ niệm nào cũng đáng yêu
Anh xa ... anh nghĩ thật nhiều ...về em.


16/11/2010

Vầng Trăng Vỡ Tan

Vầng Trăng Vỡ Tan
Trường Phi Bảo


Khi tình yêu trọn vẹn
Ánh trăng tròn rất duyên
Khi chúng mình hò hẹn
Trăng sáng trong diệu huyền

Bao trai gái thề nguyền
Có trăng vàng minh chứng
Những lời yêu thiêng liêng
Không bao giờ lấp lửng

Mây che trăng hờ hững
Là lúc mình xa nhau
Trăng úa nhạt phai màu
Là khi ai lỗi hẹn

Trăng ngàn xưa e thẹn
Kết tình qua thi ca
Lứa đôi dệt mộng ngà
Biết bao là thắm thiết

Nhưng khi tình biền biệt
Trăng khuyết một đường cong
Nặng nợ cùng dòng sông
Trăng bềnh bồng hư ảo

Sao mình đành bỏ nhau
Đau lòng em nức nở
Có vầng trăng tan vỡ
Khóc chuyện tình như mơ.

11/11/2010

Ngộ

Ngộ
Trường Phi Bảo


Thân Tâm trổ nhánh Bồ Đề
Con đường Tịnh Độ lối về Tây Phương
Gắng tu cho dứt đoạn trường
Đời là bể khổ chớ vương vấn mình
Tham, sân, si...một chữ tình
Tránh sao hỉ, nộ lòng mình đa mang
Quẳng đi gánh nợ trần gian
Mới mong tìm thấy Niết Bàn Như Lai
Từ Bi rọi sáng hồn ai
Mà Tâm Hoan Hỉ ngự đài Sen tươi
Hương hoa toả ngát cung trời
Câu kinh lời kệ gọi mời thiết tha
Kiếp người chẳng sớm ngộ ra
Trầm luân gối mộng thảy là hư không

10/11/2010

Bất Ngờ

Bất Ngờ
Trường Phi Bảo


Bất ngờ gặp trận mưa rơi
Hiên người ta trú gặp người như mơ
Tình cờ mà lại ngẩn ngơ
Trái tim trỗi nhịp bất ngờ ta yêu

9/11/2010

Vẫn Hoài Nợ Nhau

Vẫn Hoài Nợ Nhau
Trường Phi Bảo


Yêu anh em vẫn còn yêu
Dẫu tình yêu ấy lắm điều xót xa
Duyên mình mãi chẳng phôi pha
Trăm năm thôi chỉ bài ca nao lòng
Ruổi rong cũng một tấm chồng
Ái ân như chiếc lá lòng vòng bay
Lầu cao thiếu phụ thở dài
Tìm trong lạnh giá vòng tay thuở nào
Chỉ còn đọng nỗi khát khao
Nợ từng thương nhớ lẫn bao hẹn thề
Chung đường trăng nợ lối về
Nụ hôn bỏ lỡ môi kề sát môi
Nợ thời gian những lở bồi
Sông xưa tan tác nợ hồi thanh xuân
Nợ đắm say phút tần ngần
Mắt buồn đẫm lệ nợ lần tiễn đưa
Tóc nào pha nắng, pha mưa
Đếm bao sợi bạc chưa vừa đắng cay
Trăm năm buông tiếng thở dài
Kiếp này kiếp nữa vẫn hoài nợ nhau

9/11/2010

Lời Mẹ Khuyên

Lời Mẹ Khuyên
Trường Phi Bảo


Mẹ bảo con gái nhớ chồng
Sao không xách giỏ theo chồng cho mau
Tội gì mặt ủ, mày chau
Ở hoài bên mẹ nghẹn ngào lắm khi

Mẹ rằng đã gã con đi
Thì con như cánh thiên di xứ người
Vợ chồng đâu thể hai nơi
Tình mà nhạt nhẽo phai lời vàng son

Mẹ mong con khéo vuông tròn
Vén vun hạnh phúc để còn dài lâu
Con không như mẹ làm dâu
Thì đêm đâu phải gục đầu thở than

Mẹ tin con mẹ vững vàng
Vui lên sao cứ lệ tràn thế kia
Nghe lời mẹ chớ cách chia
Về xây tổ ấm chớ lìa xa nhau

Vợ chồng có trước có sau
Giận hờn, đôi lúc gây nhau... chuyện thường
Càng ghen thì lại càng thương
Cơm lành, canh ngọt nhún nhường biết không?

Mẹ hiểu con mẹ ngùi trông
Cầm bằng hạnh phúc ở trong tay mình
Gắng đi cho trọn nghĩa tình
Liệu lo thu xếp phận mình nhé con!

7/11/2010

Điện tín tình yêu

Điện tín tình yêu
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh...

Nhận được điện tín phương xa
Bất ngờ! vui quá anh à, anh ơi!
Mắt rưng lệ, môi mỉm cười
Êm sao giọng nói của người êm sao
Vài lời thăm hỏi gởi trao
Biết anh sống khoẻ xiết bao là mừng

(Vẫn học Tiếng Việt lưng chừng
Yêu em nỗi nhớ đếm từng đốt tay
Quên sao được tháng với ngày
Dù trong ngăn cách vẫn hoài thương mong
Không quen giá lạnh bên lòng
Lạ chi giá lạnh mùa đông xứ mình...}

Vốn từ ít ỏi thiệt tình
Câu chưa trọn ý nhưng mình hiểu nhau
Biệt ly nào chẳng khổ đau
Ước gì có thể qua mau nỗi buồn
Cho em gặp lại người thương
Tình chung lối mộng, vẹn đường mơ duyên.

6/11/2010

Em mang anh vào trong giấc mơ

Em mang anh vào trong giấc mơ
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh...


Em mang anh vào trong giấc mơ
Hình bóng thân quen chửa phai mờ
Anh sẽ dìu em qua nỗi nhớ
Hạnh phúc thơm lừng muôn ý thơ

Em theo anh vào trong giấc mơ
Tình xa con sóng vỗ đôi bờ
Đôi bờ nối nhịp cầu dang dở
Gỡ rối lòng nhau chút đường tơ

Em hẹn hò anh giữa giấc mơ
Dành trọn thương yêu buổi dại khờ
Vụng về tay nắm tay nồng thắm
Say đắm mắt cười thoáng ngẩn ngơ

Em đặt anh vào cạnh giấc mơ
Ngăn cách không làm nên hững hờ
Thắp lên ngọn lửa tình chan chứa
Sưởi ấm tâm hồn những bơ vơ.

5/11/2010

Uống rượu với chồng

Uống rượu với chồng
Trường Phi Bảo


Đêm xưa uống rượu với người
Nhấp môi chén đắng cạn lời yêu thương
Vũ trụ như thể quay cuồng
Vui vui chẳng biết nỗi buồn là chi
Trong rượu chứa độc tình si
Có men luyến ái chết vì nhớ nhung
Người mời ta chỉ một chung
Ngất ngư hồn vía tim rung nhịp lòng

Đêm nay uống rượu với chồng
Muốn tìm lại chút mặn nồng khi xưa
Thuở nào người đón, người đưa
Nụ hôn gió bão, cuộc mây mưa tròn
Hẹn thề trong dạ sắt son
Sắt son - thiếu phụ - hai con mất rồi
Trách người xưa bạc như vôi
Duyên đưa nợ đẩy tình tôi qua cầu

Mình say, say giữa canh thâu
Cạnh chồng mà nhớ ai đâu xa vời
Nghiêng bầu tâm sự, dốc lời
Rượu cay, vị đắng lặng thời gian đi
Giật mình không hiểu chuyện gì
Đã nghe chăn gối thầm thì bên tai
Hương tình dịu ngọt ta say
Say trong hạnh phúc đẹp ngày nắng lên.

30/10/2010

Cảm tạ Kim Bằng

Cảm tạ Kim Bằng
Trường Phi Bảo


Người đi ngược, kẻ về xuôi
Khi xa thì nhớ, gặp rồi lại thương
Dù ai phiêu bạc tha hương
Cũng xin nối lại tình thương đậm đà

Ngại chi lỡ chuyến, đường xa
Muộn màng tới trễ cũng là có duyên
Dòng đời khúc khuỷu truân chuyên
Gác bao thế sự, muộn phiền mà vui

Cho đêm thơ đẹp rạng ngời
Cho nhà thơ ấm nụ cười trên môi
Cho người nghe phải bồi hồi
Cho câu hát ngọt muôn đời khó quên

18/10/2010

* Đêm giao lưu, họp mặt bạn thơ web VNthuquan tại cung văn hóa lao động 

Mưa Lũ Miền Trung

Mưa Lũ Miền Trung
Trường Phi Bảo




Được tin bão lũ phương xa
Quãng Bình, Hà Tĩnh nước là mênh mông
Muôn nẻo đường hoá thành sông
Bao cảnh đời cũng thuận dòng nước trôi
Họa này do lỗi ông trời
Gieo chi mất mát buộc người lầm than
Từ Quãng Trị đến Nghệ An
Sức tàn phá mạnh lũ càn quét mau
Tiếng than khóc, tiếng kêu gào
Đồng bằng, đất ruộng tan vào hư không
Rét run cái lạnh bên lòng
Trẻ thơ côi cút, vợ chồng phân ly
Ông trời sao nhẫn tâm chi
Cái nghèo, cái đói rồi thì sản sinh
Báo đài hô gọi nghĩa tình
Đồng bào khúc ruột cho mình yêu thương
Miền Trung lâm cảnh đoạn trường
Miếng cơm manh áo xẻ nhường vì nhau
Bốn bề nước lũ dâng cao
Mưa không ngớt hạt, khổ nào khổ hơn
Trắng vành khăn ngậm khối hờn
Vòng tay chung một nỗi buồn… ai ơi!


27/10/2010

Thời Áo Trắng

Thời Áo Trắng
Trường Phi Bảo


Áo trắng hồn nhiên áo trắng bay
Thả hương theo gió, tóc em dài
Nụ cười của thuở tình chưa chớm
Một thoáng ai nhìn mắt bỗng say

Em tan trường về, áo trắng duyên
Nón lá nghiêng che rất dịu hiền
Bạn đâu ? đường vắng mình tha thướt
Tha thướt cho lòng ai chao nghiêng

Vô tư áo trắng ngát hồn xuân
Sách vở đeo mang mộng xa gần
Hàng si thẳng lối tình lấp ló
Thẹn thùng áo trắng giả bâng khuâng

Tháng ngày ngỡ trắng áo thơ ngây
Trái tim nguyên vẹn với em này
Nỗi buồn mỏng mảnh như sợi khói
Một chiều vướng mắc tựa làn mây

Bây giờ không thấy áo trắng đâu
Tương tư áo tím nhớ nhung sầu
Môi thắm ươm mơ mùa nắng hạ
Giã trường, biệt bạn... khóc mưa ngâu

26/10/2010

Giữa dòng

Giữa dòng
Trường Phi Bảo


Tình tôi... ai hiểu... cho tôi
Xa nhau... ai hiểu... chớ rồi trách nhau
Vạn lần... ai hiểu... lòng đau
Kiếp này... ai hiểu... kiếp sau... thôi đừng

Riêng mình... ai hiểu... đã từng
Mơ duyên... ai hiểu... ngập ngừng duyên trôi
Bóng mây che khuất lưng đồi
Người về rụng cánh hoa môi võ vàng

Người về kịp chuyến sang ngang
Trả anh cay đắng mộng vàng ngày xưa
Chỉ mong lặng gió yên mưa
Cho thuyền xuôi mái, cho vừa biệt ly

Giữa dòng lệ đẫm rèm mi
Hẹn thề vỡ nát còn gì ước mong
Bạc lòng chim sáo qua sông
Nhớ thương ngoảnh lại... bờ không thấy bờ

25/10/2010

Mẹ Việt Nam

Mẹ Việt Nam
Trường Phi Bảo


Mẹ Việt Nam có ba người con
Ba người con ở ba miền xa thẳm
Bắc - Trung - Nam với tình yêu đằm thắm
Ba tâm hồn chung nét đẹp Quê Hương

Những đứa con một thời của chiến trường
Đã khắc dấu vào đời trang lịch sử
Ta tự hào cho màu da, Quốc ngữ
Chí anh hùng, chung dòng máu sắt son

Mẹ Việt Nam có ba người con
Ba người con trưởng thành trong lửa khói
Ngày xưa đó...qua rồi ngày tăm tối
Hai tiếng "Đồng Bào" mình đứt ruột gọi nhau

Vết thương thời cuộc còn đau mãi ngàn sau
Miền Bắc nghĩa tình, miền Trung ruột thịt
Cơm độn, cháo rau, bão giông mờ mịt
Vẫn hướng về Miền Nam thít chặt một vòng tay

Mẹ Việt Nam có ba người con trai
Như ba ngôi sao sáng tỏ cả bầu trời
Nào anh em nhịp chân bước khắp nơi
Xây tương lai, dựng cuộc đời nồng ấm

Vượt gian khổ, Mẹ Việt Nam nghèo lắm
Thương các con mình sớm nắng chiều mưa
Tấc đất, tấc vàng mình gắng giữ biết chưa
Lo cấy cày, lo miếng ăn, miếng mặc

Bình minh lên xóa tan đêm héo hắt
Bắc - Trung - Nam hòa chung một nụ cười
Mẹ Việt Nam đã sanh ra ba người
Ba người con của một thời oanh liệt.

24/10/2010

Ngợi Ca Mẹ

Ngợi Ca Mẹ
Trường Phi Bảo

 
Mẹ là Phật đó Mẹ ơi!
Mẹ tâm Bồ Tát, nụ cười Như Lai
Mẹ khơi nắng ấm ban mai
Mẹ về từ cõi Bồng Lai muôn trùng
Mẹ Từ Bi, tánh Khoan Dung
Mẹ sống Đức Độ, Thủy Chung vẹn gìn
Mẹ dạy con chữ Nghĩa Tình
Mẹ nào quản ngại thân mình Gian Lao
Mẹ vui bữa cháo, bữa rau
Mẹ mong con được ngày sau đủ đầy
Mẹ quê Mưa Nắng chóng chầy
Mẹ Hy Sinh cả Đời này chẳng than
Mẹ là muôn ánh Hào Quang
Mẹ soi tỏ lối rõ đàng con qua
Mẹ Tình Thương thật bao la
Mẹ nguồn An Ủi, câu ca Tâm Hồn
Mẹ cho con trẻ Trí Khôn
Mẹ xa con lại bồn chồn không yên
Mẹ như Biển cả, Trăng huyền
Mẹ xua giông bão nhẹ thuyền ra khơi
Mẹ là Tất Cả Mẹ ơi
Mẹ thị hiện giữa dòng đời bể dâu
Mẹ là nỗi nhớ in sâu
Mẹ ngàn năm điệu ví dầu khó phai
 
Mẹ thân thương quá những ngày
Ca ngợi sao hết công dầy, ơn thâm
Mỗi đêm con mỗi khấn thầm
Nguyện cho mẹ sống trăm năm tuổi người
Một đời vất vả ngược xuôi
Nhang lòng thắp nén bồi hồi kính dâng
Con xin đánh đổi mùa xuân
Để Mẹ sống khỏe muôn phần An Vui.
 
22/10/2010

Yêu ...

Yêu ...
Trường Phi Bảo


Tôi cứ ngỡ yêu nhau là thắm thiết
Là nồng nàn, là da diết con tim
Là nhớ thương trong giây phút yếu mềm
Lòng tự hỏi bao đêm rồi...tự hỏi...

Yêu có thật như lời người ta nói
Sẽ là yêu trong khoảnh khắc ngọt ngào
Là sẽ không bao giờ biết khổ đau
Tình mãi mãi vẫn xanh màu cổ tích

Hai tâm hồn có cùng chung sở thích
Nghe tơ lòng rung cảm ý thơ say
Thấy thời gian chưa đủ gọi là dài
Và ta cứ đắm say hoài mộng tưởng

Tôi đã tin với tình không tưởng tượng
Không vực ngờ cho trọn vẹn nghĩa yêu
Biết thuỷ chung, biết chấp nhận mọi điều
Yêu là sẽ cho nhau nhiều "Tuyệt Đối"

Sao giờ đây tình từng cơn hấp hối
Lời người ta như gió thoảng mây bay
Yêu là chết, là dang dở từng ngày
Là cay đắng, là đọa đày ...phải biết

Yêu lầm lỡ sẽ buồn trong nuối tiếc
Lệ thương sầu tình ly biệt thở than
Thực tế thì bao giờ cũng phũ phàng
Nên suy xét kỹ càng tình yêu ấy

Hạnh phúc đâu dễ dầu gì tìm thấy
Đừng vẽ tô những giấc mộng hão huyền
Tôi gục ngã vì tình quá thiêng liêng
Thiêng liêng quá khiến lòng mang hoảng sợ

Khoan vội vã, vội vàng chi nhung nhớ
Yêu là mong mình nên vợ nên chồng
Nếu đúng duyên thì tình sẽ trổ bông
Tôi sẽ đợi dẫu lòng đầy thương tích.

20/10/2010

Xứ Hàn là xứ người ta

Xứ Hàn là xứ người ta
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh...

 
Xứ Hàn là xứ người ta
Yêu anh mà phải xa nhà không nên
Biết rằng khác họ khác tên
Trăm năm em lẫy, bắt đền anh thôi
 
Xứ Hàn lạnh buốt đôi môi
Lạnh từ ngôn ngữ, lạnh hồi xuân sang
Lạ quê, lạ cảnh ngỡ ngàng
Biết tìm đâu cánh đồng vàng quê hương
 
Xứ Hàn đâu có cải lương
Nói chi hát bội, thân thương điệu chèo
Lũy tre xanh, mái tranh nghèo
Bến đò cũ, cánh cò theo cánh cò
 
Xứ Hàn bên ấy buồn so
Em mà sang ấy ốm o héo gầy
Áo dài rất Việt chẳng Tây
Áo bà ba nét duyên đầy tình quê
 
Xứ Hàn đẹp mấy chẳng mê
Yêu anh mà phải xa quê hổng đành
Tình là tình quá mong manh
Yêu nhau một thoáng tình thành giấc mơ.
 
18/10/2010

Hồn Trinh Nữ

Hồn Trinh Nữ
Trường Phi Bảo

 
Là tôi trong cổ quan tài đẹp
Mắt khép, mi cong, tím môi hồng
Lụa trắng phủ lên đời trinh trắng
Quanh mình ngàn sắc trắng mênh mông
 
Ai cài cho tôi đóa ngọc lan
Điểm trên mái tóc nhung mơ màng
Tóc huyền óng ả muôn tơ sáng
Như dòng sông vắng chuyến đò ngang
 
Ai nắm tay tôi, rồi kể lể
Thuở nào cắp sách, thuở nào vui
Ai ngồi than khóc, ai hờn tủi
Ai gọi tên tôi rất ngậm ngùi
 
Tôi thấy trời như không sáng tỏ
Người đến, người đi nét buồn so
Sao trong đám người thăm viếng ấy
Vắng bóng người yêu ở chốn này
 
Cờ tang phơ phất hai hàng trắng
Một chuyến xe tang lặng lẽ chờ
Có những vòng hoa màu trăng trắng
Đưa tiễn tôi về nơi bến mơ
 
Những nén nhang lòng thơm nức nở
Mưa rơi lác đác giọt mong chờ
Gót hài phiêu diêu cùng mây gió
Sài Gòn như chít cả khăn sô
 
Tôi ngóng anh mà chẳng thấy đâu
Hận tình oan khuất dưới huyệt sâu
Thơ tình tôi viết muôn năm thức
Mà tình rưng rức đẫm dòng châu
 
Có người con gái yêu thơ lắm
Là tôi mê đắm say điệu vần
Nay người con gái yêu thơ lắm
Mệnh bạc như hoa rụng dưới chân
 
Hồn trinh nàng thác còn vương vấn
Xác này mục rữa lấm bụi trần
Trời xuôi tôi kiếp đời son phấn
Cát bụi nghìn thu vọng "Cố Nhân"
 
 
17/10/2010

Than thở Lục Bình

Than thở Lục Bình
Trường Phi Bảo


Dòng đời trôi
cuốn thân em chìm nổi
Kiếp hoa sầu
héo rũ nụ tình xanh
Nhớ nhau chi khi mộng giấc chẳng thành
Từ khuất mặt bóng hình anh đã chết
 
Em giận dỗi nhũ lòng thôi chấm hết
Hờn trách ai đã lỗi hẹn quên thề
Con đò kia chịu cắm bến sông quê
Đèn đô thị chỉ cơn mê lấp lánh
 
Anh bước vào dĩ vãng,
chiều mưa tạnh
Sao mưa lòng
vẫn thấm lạnh tim em
Ngỡ là quên
sao nặng trĩu nỗi niềm
Thương với nhớ mãi kiếm tìm trong trí
 
Không chờ đợi, em nhất quyết ra đi
Thời con gái còn chi đâu nuối tiếc
Gom kỷ niệm làm hành trang tiễn biệt
Dòng đời trôi theo mệnh số em trôi
 
Sống bên chồng
nghe lệ đắng vành môi
Em sầu tủi giam đời trong khuôn khổ
Biết mình sai vì trao duyên nhầm chỗ
Đêm ăn năn
hạnh phúc cũng nhọc nhằn.
 
Thì thôi anh cứ tròn mộng vĩnh hằng
Với người ta thắm đẹp tình chăn gối
Lặng lẽ em xuôi theo dòng trôi nổi
Kiếp hoa sầu than thở "Lục Bình ơi..."
 
16/10/2010

Anh đi rồi... Em..., Anh nhớ đừng quên !

Anh đi rồi...
Em..., Anh nhớ đừng quên !
Trường Phi Bảo
Tặng: Sh...


Anh đi rồi
ngày bỗng buồn héo hắt
Ánh nắng nào đã tắt phía trời yêu
Lạnh hồn hoang em thương nhớ thật nhiều
Dù em biết chẳng bao giờ anh hiểu

Dù em biết mình chắc sẽ còn níu
Một cuộc tình vô vọng, một đời đau
Anh đi rồi
nghĩa là mình xa nhau
Là vắng bóng, là không lần hiện diện

Là mãi mãi...
không, xin đừng là vĩnh viễn (!)
Đến làm chi rồi anh lại ra đi
Tình trót trao thoáng chốc chẳng còn gì
Giấc mơ vỡ...rồi thì...lòng tan nát

Anh đi rồi
trái tim thôi không hát
Ngày bỗng buồn, mà đêm cũng mênh mang
Hạnh phúc bay xa, kỷ niệm ngỡ ngàng
Khoảnh khắc vui giờ ngậm ngùi khôn xiết

Chuyện lỡ làng, làm sao mà ta biết
Mình dại khờ, mình tha thiết yêu nhau
Có tội chi sao trời đất đổi màu
Gieo sầu khổ xuống đời em cay đắng

Anh đi rồi
rời xa em lẳng lặng
Rời ngôi nhà, rời nệm ấm chăn êm
Chút niềm tin xin gữ lại trong tim
Làm đuốc sáng soi lối đường anh đến.

Anh đi rồi...
Em..., Anh nhớ đừng quên !

15/10/2010

17/1/11

Biển và Sóng

Biển và Sóng
Trường Phi Bảo


Anh biết không trong lòng Biển có Sóng
Tự lâu rồi đâu phải chỉ hôm nay
Mối duyên này trời đất buộc chẳng sai
Yêu muôn kiếp vẫn xanh hoài mộng ước

Biển lãng du theo bóng Thuyền phía trước
Con Thuyền vui theo Biển hát tình ca
Ngoài khơi kia ai đoán được phong ba
Khi Sóng lớn chợt hóa ra bão tố

Con Thuyền nào cũng neo về Bến đỗ
Lúc gió mưa Bờ là chốn bình yên
Sóng lạc loài giữa muôn lớp muộn phiền
Hờn trách Biển sao triền miên thao thức ?

Đợi chờ Trăng, ngỡ Sóng còn yên giấc
Biển và Trăng tình tự suốt canh thâu
Sóng lặng lẽ riêng mang một nỗi sầu
Trong cay đắng có chút ghen, chút giận

Anh biết không Sóng không hề oán hận
Bởi vì thương, vì nhớ...lại khoan dung
Trái tim Biển bao la chẳng vô cùng
Nên dẫu xa cũng chung về một hướng

Sóng dịu dàng quyện lấy Biển say hương
Vị muối mặn cho duyên đời thắm lại
Trong lòng Biển - Sóng chính là mãi mãi
Như chính lòng em ,
anh mãi mãi tình nồng.

03/10/2010

Thương Yêu Mù Quáng

Thương Yêu Mù Quáng
Trường Phi Bảo

 
Sâu thẳm yêu là lòng tin mù quáng
Tận niềm thương gốc rễ của dại khờ
Thiên tình sử Mỵ Châu và Trọng Thủy
Mấy ngàn năm ngỡ chỉ còn trong mơ
 
Khi yêu ai thì không thể vực ngờ
Đâu ai muốn làm thế cờ bại trận
Chắc Mỵ Châu nàng cũng nhiều ân hận
Trọng Thủy buồn, cũng giận chuyện giao tranh.
 
Nỗi lòng này không thể thấu trời xanh
Nước biển kia trách gì không nổi sóng
Cơ đồ chìm dưới tình yêu nóng bỏng
Vẫn chờ nhau nơi thập tử nhất sinh
 
Ai là người sẽ khôi phục niềm tin
Lông ngỗng bay khuất tầm nhìn đôi lứa
Nếu tình yêu lỗi lầm không thể chữa
Chẳng lý gì ngọc soi sáng mãi đâu
 
Thời bây giờ khác xa thời Mỵ Châu
Nên đốt đuốc khó tìm ra Trọng Thủy
Yêu bằng tim ai yêu bằng lý trí
Nông nỗi nào cũng cao giá như nhau.
 
30/4/2010

Bài Thơ Cho Tuổi Mới

 

Bài Thơ Cho Tuổi Mới
Trường Phi Bảo

Mỗi sinh nhật, mỗi bài thơ,
Tự mình nhặt lấy ước mơ cho mình.
Vui buồn thắp ngọn lung linh,
Ủ trong tim biết bao hình ảnh quen.

Liều qua dâu bể một phen,
Dốc đời trơn trượt vụng chen chân vào.
Mình nhỏ bé biết làm sao (?)
Nhìn theo danh lợi nghẹn ngào trần ai.

Trắng tình, trắng cả đôi tay,
Vẫn vô tư suốt năm dài văn chương.
Áo cơm gởi lại bên đường,
Chịu ơn cha mẹ yêu thương ẳm bồng.

Lời ru thuở ấy mênh mông,
Cái cò, cái vạc, con sông, đình làng.
Giờ mình hăm sáu tình tang,
Cái cò, cái vạc, đình làng còn đâu.

Xưa kia cổ tích nhiệm mầu,
Chuyện nay cổ tích phép mầu hết thiêng.
Người theo tiếng gọi kim tiền,
Nên quên mất lối về miền thơ tôi.

Sự đời gian dối thế thôi,
Thì mình khóc cạn hết lời sẽ quên.
Ngủ yên ngày tháng buồn tênh,
Cho thơ chải sợi bồng bềnh tóc mây.

Mình xin chúc tụng mình đây,
Cười lên tôi nhé đêm nay mỗi mình.
Mỗi mình xinh lại thêm xinh,
Và duy nhất chỉ mỗi mình đáng yêu!

27/08/2009