Tổng số lượt xem trang

15/1/11

Em Nhớ Anh, Và Vẫn Nhớ Thơ

 

Em Nhớ Anh, Và Vẫn Nhớ Thơ
Trường Phi Bảo

Em bỏ thơ rồi, em bỏ thơ
Từ nay thôi thế hết dại khờ
Kỷ niệm, người về mang đi mất
Lòng em chết lặng với bơ vơ

Cảm xúc cạn rồi, lệ đã khô
Sao tình như sóng mãi vỗ bờ
Ngỡ trí phôi phai màu nhung nhớ
Tim sầu con nhện lén giăng tơ

Anh bỏ em rồi, em bỏ thơ
Mà thơ tha thiết vẫn đợi chờ
Em định viết gì, nhưng không viết
Sợ vần lạc ý, ý bâng quơ

Thơ viếng hồn em lúc nửa đêm
Làm em trăn trở mộng trong rèm
Hồn lỡ sa vào đôi mắt ấy
Khao khát một vòng tay dịu êm

Khao khát được gần anh phút giây
Chỉ là ảo tưởng được sum vầy
Muốn viết, nhưng tình đâu để viết
Trơ trọi riêng mình anh có hay (?)

Em bỏ thơ rồi, em bỏ thơ
Dù muốn, dù không, chắc dại khờ
Người đi, kỷ niệm về thăm hỏi
Em nhớ anh, và vẫn nhớ thơ.


11/04/2009

Võng Đưa Tình Mới

 

Võng Đưa Tình Mới
Trường Phi Bảo

 
Mất chồng tôi đánh mất chồng,
Giữa nơi phố thị, bụi hồng đường xa.
Bên nhà người trải thảm hoa,
Bày mâm cỗ quý ngăn ta cách chàng.
 
Chàng quên áo vải cơ hàn,
Chân bùn, tay lấm lầm than thuở nào.
Chàng quên bao buổi cháo rau,
Tình chồng nghĩa vợ trước sau vui buồn.
 
Gừng cay muối mặn còn thương,
Sông sâu biển lớn dạ còn khắc ghi.
Sao đành chàng bỏ tôi đi,
Thề xưa hẹn cũ giờ thì nhạt phai.
 
Tìm chàng giữa bể người say,
Biết ai người tỉnh tìm hoài bóng quen.
Mất chồng lòng nhuốm ưu phiền,
Chợ đa đoan vắng, người kiên kị người.
 
Gọi chàng lạc giọng, thản hơi,
Mà chàng đắm mộng phương trời xa xôi.
Quê nhà sầu hận mình tôi
Võng đưa tình mới... chồng ơi... là chồng!
 
20/01/2009

Đêm cuối cùng chung thân

Đêm cuối cùng chung thân
Trường Phi Bảo


Em không viết đâu
Bài thơ cuối cùng
Em không muốn quên
Riêng em mối tình
Đày đọa chính mình
Trong nỗi nhớ anh.

Ngày vui qua nhanh
Mùa trăng rụng vỡ
Hồn nhiên tắt thở
Sao lòng dại khờ
Anh giết em rồi
Trong cả giấc mơ

Em viết bài thơ
Cho một người tình
Không phải bài thơ
Cuối cùng đâu anh
Hạnh phúc mỏng manh
Em khóc thật nhiều

Những giòng lệ yêu
Nào ai thấu hiểu
Khi dấu chân anh
In trên nỗi buồn
Dẫu cách xa lòng
Em vẫn còn thương

Trũng mắt sầu vương
Màu xanh kỷ niệm
Đáy sâu tâm hồn
Ái ân tẩm lịm
Anh như chim trời
Muôn kiếp xa bay

Ôi men rượu say
Em uống cho say
Trong đêm cuối cùng
Đêm chung thân này
Vẫn dành cho anh
Tình yêu bất diệt


Vĩnh biệt! vĩnh biệt!
Mùa trăng đã tắt
Ngày vui đã mất
Em chịu lưu đày
Trong nỗi khổ đau
Ôi!
Kiếp sau...kiếp sau
Biết còn gặp nhau

Ôi!
Hỡi người yêu dấu
Có còn thấy nhau.

21/ 03/ 2010

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Trường Phi Bảo


Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Hoa đẹp nhưng rồi sớm phai bông
Tình ta sẽ úa màu trong trắng
Sợ lắm ai kia đổi thay lòng

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Dẫu là lãng mạn chút cũng không
Hồn thơ sẽ khóc nhòe trang giấy
Cho nhớ thương ai thắm đựơm dòng

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Em nào tha thiết với ứơc mong
Giản đơn xin tặng vòng tay ấm
Tỏ chút dịu dàng của đàn ông

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Mỏng manh từng cánh anh biết không?
Hoa đẹp nhưng mà gai thật sắc
Làm nát tình ta thuở mặn nồng

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng
Chỉ cần bờ vai che bão giông
Niềm tin gầy dựng theo năm tháng
Hạnh phúc ngày sau sẽ trổ bông

Yêu em, anh đừng tặng hoa hồng

13/3/2010

An phận

 An phận
Trường Phi Bảo

Em đã khóc vì anh
Suốt một thời con gái
Những giọt lệ đem cho
Không mong gì nhận lại

Giờ xa thời con gái
Ai người khóc thương em
Ai mừng vui, ai mãi
Mong em mộng êm đềm

Con sóng vỗ vào tim
Con thuyền neo bến khác
Giữa dòng em ngơ ngác
Sầu kiếp lục bình trôi

Anh đâu rồi anh ơi
Nhẽ nào xa cách mặt
Nhẽ nào khuất cả bóng
Nhẽ nào tê tái lòng

Em đi qua cánh đồng
Nắng cháy vàng bông lúa
Em đi về nhà chồng
Mai ẵm bồng trẻ nhỏ

Biết anh không chốn đó
Bên mưa gió đợi chờ
Tình giờ chỉ giấc mơ
Em bất ngờ an phận.

19/01/2010





Còn chút gì cho nhau

Còn chút gì cho nhau
Trường Phi Bảo

Còn chút gì để nhớ
Nhớ chút gì để yêu
Yêu chút gì tha thiết
Tha thiết gì chút duyên

Nợ là ta không nợ
Nên duyên tình không chung
Đường cũng chia hai lối
Đôi ngã khó tương phùng

19/01/2010

Nhật Ký Mùa Xuân



Nhật Ký Mùa Xuân
Trường Phi Bảo 

Này Xuân, em đến thật rồi,
Gieo niềm hy vọng, đất trời nở hoa.
Hồn quê thắm sắc chan hoà,
Dấu chân lữ thứ nhớ nhà về thăm.

Vui buồn hết nhẵn một năm,
Bao nhiêu cay đắng thăng trầm nổi trôi.
Biển dâu cũng một kiếp người,
Tiễn đưa mùa cũ nụ cười rất xưa. 

Nhớ thương biết mấy cho vừa,
Tuổi chồng thêm tuổi nắng mưa cũng nhiều.
Gieo neo hạnh phúc tình yêu,
Được rồi lại mất bao điều khắc ghi. 

Xuân tươi, mình ước mơ chi,
Nước non giàu mạnh, người thì ấm no.
Bạn bè tình nghĩa một kho,
Gia đình sum họp mừng cho xóm làng. 

Quê hương xuân đến rộn ràng
Gieo niềm tin mới, vững vàng tương lai.
Nắng khơi, xuân ấm ngày mai,
Lộc trời viên mãn, mãi hoài an khang.

Chúc muôn xuân mãi huy hoàng! 

01/01/2011

Tự Cảm

Tự cảm
Trường Phi Bảo


Quê chồng ở tận xứ Hàn
Tôi ngu ngơ lắm chẳng màng theo đâu
Ở nhà khó biết nông sâu
Ra ngoài e dẫm bùn sầu gót chân

Đau thương nặng gánh mấy lần
Phận này lỡ dỡ còn xuân nỗi gì
Nên lòng nào ước mơ chi
Những người ngày trước nay thì nơi mô

"Hôn nhân" xây một nấm mồ
Khúc tình, khúc nghĩa đôi bờ khát nhau
Tiễn chàng đi dạ buồn đau
Thuyền xưa ván đóng phai màu mắt xưa

Không yêu không phải vì chưa
Mà yêu không hẳn cho vừa nhớ nhung
Tình duyên phím lỡ tơ chùng
Nhạc lòng đứt đoạn, tim rung mối sầu

May mắn thoát cảnh làm dâu
Nhưng ai biết được (?)...ví dầu ai hay (?)
Đêm dài ngày lại thêm dài
Cô đơn giữa bốn bề say thẩn thờ

Nghe mình thèm chút men thơ
Tâm tư nghiêng ngã từng giờ đông sang
Chàng về thăm lại quê chàng
Quê nàng, nàng ở, lòng nàng luyến lưu

Chia ly là để từ từ
Cuộc vui sắp sẵn đắp bù trăm năm
Dọn hồn cho trống chỗ nằm
Phút giây chồng vợ chắc đầm ấm nhau

Mai sau chuyện của mai sau...

07/09/2009


Ngẫm!

Ngẫm!
Trường Phi Bảo


Cuộc đời đâu thiếu những khúc quanh
Em gặp được anh
Duyên tầm duyên, nợ tầm nợ
Lại góp thêm dang dở
Lại lo phần ly tan

Cuộc đời dở dang
Biết kể sao cho lòng anh thấu hiểu
Nông nổi qúa nhiều
Mà lỡ lầm không ít

Em không còn trẻ nít
Anh bằng tuổi cha em
Khoảng cách càng xa thêm
Cả hai mình hiểu rõ

Thì trách làm gì chuyện ngày xa xưa đó
Tình là dây oan
Lòng người mang ngang trái
Anh một vợ, một con
Em lỡ thì con gái

Chẳng dụm dành hạnh phúc cho ngày mai
Mất trắng tương lai em không còn lối thoát
Bao đêm trường ngơ ngác
Vần thơ lạc theo bước chân viễn hành

Anh đến làm chi mảnh đất hết tươi xanh
Gieo hy vọng để rồi em vỡ mộng
Sao chỉ là một bóng, không thể thành hai bóng
Sao không kiếp này, cứ phải hẹn kiếp sau

Cứ mãi loanh quanh ở phía không nhau
Trượt dốc đời, ôm đớn đau khổ hận
Đã thua rồi lý trí
Nên sợ lời con tim
Rất mệt mỏi với trò chơi trốn tìm

Mùa xuân nào mới thật của riêng em.

28/07/2009

Không Đề



Không Đề
Trường Phi Bảo


Vắng anh vài ba hôm
Đã thấy buồn, thấy chán
Nếu vắng cả tuần hơn
Lòng sẽ sầu ngao ngán

Lâu rồi không lãng mạn
Viết thơ tình mênh mang
Mình như dòng sông cạn
Bỗng dưng chợt ngỡ ngàng

Khi anh xa ngôi nhà
Cô đơn giăng bốn phía
Quẩn quanh trong lặng lẽ
Tí tách giọt mưa đêm

Tiếng lá rơi bên thềm
Không làm em sực tỉnh
Những khổ đau riêng mình
Chỉ riêng mình câm nín

Gặp anh chửa bao lâu
Vội qua cầu sánh bước
Làm sao em biết được
Tình đủ thật để yêu

Mỗi ngày anh nuông chiều
Rót thật nhiều thương nhớ
Anh mỗi ngày che chở
Phút từng phút dịu êm

Biết em tánh yếu mềm
Lại vụng về bếp núc
Anh xuống bếp cùng em
Anh lo em từng chút

Giờ thì anh đi xa
Giữa ngã ba, ngã bảy
Trống vắng khi thức dậy
Anh nơi nào có hay (?)

Lâu rồi thơ chẳng thơ
Mình thôi yêu, thôi nhớ
Vợ chồng như hơi thở
Thơ bây giờ chỉ anh.

26/09/2009

Những bài thơ em viết thuở còn son

Những bài thơ em viết thuở còn son
Trường Phi Bảo

Những bài thơ em viết thuở còn son
Giờ ngẫm lại thấy sao mà hữu ý
Đứng trước một cảnh sắc đầy thi vị
Đọc câu thơ mình thuở ấy thật thân thương

Có nỗi buồn con gái rất vấn vương
Đọng giọt sương trên vòm mi hờn dỗi
Yêu lần đầu lặng thầm không dám nói
Để rồi... tình hờ hững... gió bay...

Trang sách học trò còn in bóng hình ai
Lá thuộc bài ép hoài trong trang vở
Bài chửa thuộc, toàn chữ "thương", chữ "nhớ"
Bị mẹ đánh đòn vẫn thầm gọi tên anh

Dù duyên cách trở, dù mộng không thành
Dù ký ức mong manh như sợi khói
Em vẫn nhớ phút cầm tay bổi hổi
Mắt trao vội vàng, bối rối - kỷ niệm ơi!

Biển sóng vô tình cuốn trôi biệt mù khơi
Mùa xuân đi không gởi lời nhắn nhủ
Tuổi chồng tuổi, dại khờ chưa nếm đủ
Dốc đời nghiêng, nông nổi cứ dấn sâu

Quá khứ điêu tàn, tương lai tìm đâu
Không xác pháo, em qua cầu an phận
Cảm ơn một thời ghét, yêu và ngộ nhận
Khoảnh khắc này xin sống lại giấc mơ

Khoảnh khắc này rưng rưng mấy vần thơ
Là em đấy thuở tóc dài thắt bím
Giờ thiếu phụ níu thời gian bịn rịn
Lại là em bất chợt tội nghiệp mình...

13/09/2009

Trăm năm tình mới

Trăm năm tình mới
Trường Phi Bảo


Đưa tiễn thời con gái
Em theo người sang sông
Ngày xưa qua bến mộng
Cho duyên thêm chạnh lòng

Giã từ đêm xuân cũ
Tạ tình ngày thơ ngây
Nỗi buồn thôi ủ rủ
Em như chim lạc bầy

Những gì tha thiết nhất
Dành riêng tuần trăng mật
Bao sầu đau chất ngất
Bỏ lại phía trời xa

Đừng nhắc chuyện hôm qua
Hay tiếc chuyện đã rồi
Theo người về chốn ấy
Câm lặng nửa vời thôi

Tình trăm năm vẫy gọi
Sẽ không còn chia phôi
Em vui thay áo mới
Mừng hạnh phúc trọn đời

19/01/2010

Người Mua Nỗi Buồn

Người Mua Nỗi Buồn
Trường Phi Bảo  


(Bán cho anh nỗi buồn đi cô gái
Thấy cô buồn - anh mua giúp - giá bao nhiêu ???)
Tôi ngỡ ngàng nhìn người khách cuối chiều
(Anh chờ chút để tôi cân cái đã)

Tôi ái ngại, bởi nỗi buồn nặng quá
(Bán thế nào được khi vô giá hở anh???)
Khách nài nỉ ( Khó dễ chi, xin em hãy bán nhanh,
Mẹ anh vừa mất... nên anh đây buồn lắm.)

Tôi cúi mặt, ôm nỗi buồn gặm nhấm
Quá mủi lòng, thôi chẳng bán cho không
Khách ngạc nhiên, rồi tỏ ý phật lòng
(Cảm ơn em, tôi không cần bố thí)

Khách bỏ đi tưởng nhầm tôi cố ý
Tôi vô tâm cũng lặng lẽ quay đi
Mấy năm liền nỗi buồn vẫn nằm ì
Chẳng người mua nên tôi đâu màng bán

Tôi u hoài mang niềm đau ai oán
Ngõ hồn mình chờ đợi bóng ai sang
Anh giờ này có nhớ kẻ bên đàng
Nỗi buồn tôi chợt nhiên thèm giải thích

Tháng tư về cho cơn mưa rả rích
Tôi cuộn mình trong cổ tích ngủ yên
Bỗng người lạ từ đâu tới hàn huyên
Thầm mong tôi bán nỗi buồn ngày trước

Người ấy bảo không thể nào quên được
Nỗi buồn mà cô gái muốn biếu cho
Tôi nghẹn ngào (xin anh hãy đắn đo,
Cái vô giá anh làm sao mua nổi)

Khách tươi cười ( em đừng vội từ chối)
Cầm tay tôi người lồng chiếc nhẫn xinh
Mua nỗi buồn bằng tất cả chân thành
Giá phải trả là cuộc đời anh. Em ạ!

Tôi rưng lệ lòng tưng bừng rộn rã
Nỗi buồn bao năm tự hóa bướm bay đi
Sự thật đây rồi chẳng phải mơ gì
Tôi mềm nhũn trong tay anh hạnh phúc

28/04/2005