Không Đề
Trường Phi Bảo
Vắng anh vài ba hôm
Đã thấy buồn, thấy chán
Nếu vắng cả tuần hơn
Lòng sẽ sầu ngao ngán
Lâu rồi không lãng mạn
Viết thơ tình mênh mang
Mình như dòng sông cạn
Bỗng dưng chợt ngỡ ngàng
Khi anh xa ngôi nhà
Cô đơn giăng bốn phía
Quẩn quanh trong lặng lẽ
Tí tách giọt mưa đêm
Tiếng lá rơi bên thềm
Không làm em sực tỉnh
Những khổ đau riêng mình
Chỉ riêng mình câm nín
Gặp anh chửa bao lâu
Vội qua cầu sánh bước
Làm sao em biết được
Tình đủ thật để yêu
Mỗi ngày anh nuông chiều
Rót thật nhiều thương nhớ
Anh mỗi ngày che chở
Phút từng phút dịu êm
Biết em tánh yếu mềm
Lại vụng về bếp núc
Anh xuống bếp cùng em
Anh lo em từng chút
Giờ thì anh đi xa
Giữa ngã ba, ngã bảy
Trống vắng khi thức dậy
Anh nơi nào có hay (?)
Lâu rồi thơ chẳng thơ
Mình thôi yêu, thôi nhớ
Vợ chồng như hơi thở
Thơ bây giờ chỉ anh.
26/09/2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét