Tổng số lượt xem trang

17/1/11

Thôi đừng chờ, kẻo hoá đá Mẹ ơi!

Thôi đừng chờ, kẻo hoá đá Mẹ ơi!
Trường Phi Bảo


Cha nói rằng: Mẹ là người đàn bà duy nhất
Không một ai thay thế được tình yêu
Thế sao có một chiều
Cha mót hết tiền của chạy theo người đàn bà khác

Mẹ giấu nỗi đau vào đêm ngơ ngác
Ngày thương sầu, chiều tựa cửa ngóng trông
Thế mới biết miệng lưỡi đàn ông
Con quyết chẳng cả tin như mẹ

Vắng tình thương cha từ thuở bé
Lớn lên mới hiểu nỗi nhọc nhằn
Hai mươi mấy năm trôi qua lẳng lặng
Mẹ !
trăm cay ngàn đắng, khổ cực một thân cò

Qua sông chịu lỡ mấy chuyến đò
Mười hai bến nước con biết dò bến đâu
Chân ướt chân ráo mà dòng đời nông sâu
Nhớ lời ru, mẹ ơ ầu trách phận

Con như mẹ cuộc đời lận đận
Bến duyên lành ngỡ tưởng đã gặp nhau
Ám ảnh trong con tới suốt những ngày sau
Hình bóng cha ra đi hôm nào không trở lại

Con bỏ lỡ tình yêu, hạnh phúc lọt kẻ tay
Chỉ thương mẹ sao vẫn còn mòn mỏi
Tóc bạc, da mồi, tình xa vời vợi
Thôi đừng chờ kẻo hoá đá mẹ ơi!

17/6/2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét