Chỉ Chừng Đó Thôi
Trường Phi Bảo
Anh sẽ là người đứng bên bờ dĩ vãng!
Tôi hiểu cả khi nhìn sâu vào đáy mắt ấy, đôi ba phút do dự, năm sáu giây tiếc nuối, và khoảnh khắc bao giờ cũng đầy những suy tư, làm sao có thể lấp đầy một khoảng trống vô hồn giữa chúng ta.
Yêu là yêu thật khó mà giải thích, khi bàn tay chợt thả, rồi chợt bắt một bàn tay. Một bàn tay đang trong một bàn tay, đột nhiên trơ trọi vì bàn tay kia bất giác thu về, trái tim cũng muốn rớt ra từng mảnh.
Mảnh vui, mảnh buồn, mảnh nào cũng là của chung, nhưng khi ghép đôi lại
mảnh chung ấy chỉ như là kỷ niệm. Đừng đổ lỗi cho định mệnh, đừng trách đất than trời, chẳng ai muốn đổi thay khi mình có duyên mà không nợ, nếu muốn hẹn kiếp sau... chi bằng đừng gặp nhau thì hơn.
Lòng đã nhủ như thế... cố quên lại càng nhớ. Anh quay đi, tôi hụt hẩng. Mọi con đường đều dẫn đến hạnh phúc, tại sao hạnh phúc không dành riêng cho chúng tôi, mà hạnh phúc là sự xẻ chia, chịu đựng, là bổn phận và trách nhiệm...
Muộn màng anh, muộn màng tôi, đò ngược, đò xuôi không chuyến nào chung đôi...Có lẻ anh muôn đời, anh chỉ là người đứng bên bờ dĩ vãng. Vâng, chỉ như thế thôi!
Trường Phi Bảo
Anh sẽ là người đứng bên bờ dĩ vãng!
Tôi hiểu cả khi nhìn sâu vào đáy mắt ấy, đôi ba phút do dự, năm sáu giây tiếc nuối, và khoảnh khắc bao giờ cũng đầy những suy tư, làm sao có thể lấp đầy một khoảng trống vô hồn giữa chúng ta.
Yêu là yêu thật khó mà giải thích, khi bàn tay chợt thả, rồi chợt bắt một bàn tay. Một bàn tay đang trong một bàn tay, đột nhiên trơ trọi vì bàn tay kia bất giác thu về, trái tim cũng muốn rớt ra từng mảnh.
Mảnh vui, mảnh buồn, mảnh nào cũng là của chung, nhưng khi ghép đôi lại
mảnh chung ấy chỉ như là kỷ niệm. Đừng đổ lỗi cho định mệnh, đừng trách đất than trời, chẳng ai muốn đổi thay khi mình có duyên mà không nợ, nếu muốn hẹn kiếp sau... chi bằng đừng gặp nhau thì hơn.
Lòng đã nhủ như thế... cố quên lại càng nhớ. Anh quay đi, tôi hụt hẩng. Mọi con đường đều dẫn đến hạnh phúc, tại sao hạnh phúc không dành riêng cho chúng tôi, mà hạnh phúc là sự xẻ chia, chịu đựng, là bổn phận và trách nhiệm...
Muộn màng anh, muộn màng tôi, đò ngược, đò xuôi không chuyến nào chung đôi...Có lẻ anh muôn đời, anh chỉ là người đứng bên bờ dĩ vãng. Vâng, chỉ như thế thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét