Với anh
Trường Phi Bảo
Chưa một lần đối diện,
Chưa một lần trìu mến nhìn nhau,
Chưa một lần khóc, cười hay trao lời yêu thương, ngọt mật...
Vâng, vẫn còn nhiều cử chỉ khác, chằng hạn như chưa một lần tay nắm, chưa một lần sắp lịch hẹn, thời gian chỉ là một khoang tàu chuyển giao tình cảm hình dung giữa suy nghĩ và nỗi nhớ... Cuối cùng còn sót lại mấy vần thơ...
Ta nhận ra nhau khi cuộc sống bộn bề nhiều lo toan, trăn trở... Ta nhận ra nhau chỉ khi ta một mình... cô đơn tô vẽ sự lẻ loi, khát khao về tình yêu, về bờ bến, về một người đàn ông của trăm năm càng quẩn quanh trong trí... Cuối cùng anh cũng đến. Ta cảm nhận hơi thở anh thật gần, vòng tay anh thật ấm, giọng nói anh thật nhẹ... hưong xuân như phảng phất quanh phòng.
Anh vượt muôn trùng xa, anh đến bên lòng thiết tha qua tư tưởng. Chẳng có trở ngại gì có thể cản được hai tâm hồn bay bổng trong nhau. Anh làm tim ta thao thức, rung cảm, rúng động, nhịp đập không mấy tự nhiên, có lẻ ta lại bắt đầu yêu, xin cảm ơn thật nhiều những khoảnh khắc chung mơ, những vần thơ chấp chới, xô lệch câu văn nghiêng ngả rất đời thường.
21/01/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét