Đôi Ngả Tình Sầu
Trường Phi Bảo
Tôi tìm bóng người xưa
Qua từng trang ký ức
Nhưng không còn rạo rực
Như thuở chàng đón đưa
Tôi đợi chàng từ trưa
Tôi mơ chàng từ tối
Tôi trông chàng mòn mỏi
Tôi chờ biết bao mùa
Sao chàng quên mau thế
Chàng hẹn rồi không lại
Dưới giàn hoa giấy tím
Tình theo gió xa bay
Tôi giận lắm người trai
Vội về may áo cưới
Tôi tin chàng sẽ tới
Trong giấc mộng lứa đôi
Chàng thì vẫn xa xôi
Bỏ tình tôi côi cút
Chàng thì bạc như vôi
Lòng tôi bao ngờ vực
Chuyện xưa thành ký ức
Tình xưa ngỡ nguôi ngoai
Tôi xếp lại tháng ngày
Bên chồng mang khắc khoải
Đâu hay chàng về lại
Vượt dặm ngàn quan san
Sau năm tháng nhỡ nhàng
Bụi hồng che mất lối
Tiếc rằng trên ngõ đợi
Thiếu phụ bồng con thơ
Chàng dừng chân bỡ ngỡ
Tôi giận phút tình cờ
Tôi giận phút bất ngờ
Tôi cười rưng nước mắt
Chàng hy vọng dập tắt
Ruột thắt lòng quặn đau
Chàng hẹn tôi kiếp sau
Tôi lắc đầu từ chối
Kiếp trước đã hẹn rồi
Thôi mơ gì kiếp khác
Tình nước gác tình nhà
Bây giờ tôi mới hiểu
Lỡ mất chuyến đò yêu
Sầu cho đời đôi ngả
Anh về đi anh ạ!
29/06/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét