Độc Thoại Cùng Nàng Tiên Cá
Trường Phi Bảo


Hãy mất đi chiếc đuôi
Thế thay bằng đôi chân
Đôi chân trần trụi
Biết chạy và biết nhảy
Cứ thế mà mang ta đến chàng
(Hoàng tử của lòng em!)

Từ bỏ đại dương
Với tiếng hát ngọt mềm
Ta lạc loài giữa thế giới
Tuần hoàn ngày và đêm
Xô bồ thiện lẫn ác
Vui buồn chồng chéo nhau

Hạnh ngộ là gì?
Trái tim ta biết đau
Đôi chân ta rướm máu
Vượt đớn đau ta đối diện chàng
Tình yêu bùng nổ
Mượn sóng thần tấu khúc ca muôn thuở
Ta ú ớ...Ta nức nở
Chàng nào hiểu ở nơi ta cần gì

Ta chọn tình yêu giữa khoảng câm lặng
Chọn bùa chú để tâm hồn điêu đứng
Nước mắt chảy xuôi
Người đẹp mắc chứng câm
Chàng thở dài "thương hại"

Hãy thốt ra đi
Thứ ngôn ngữ kỳ quái
Có khó gì đâu chỉ một tiếng "yêu"
Có khó gì đâu một cái hôn môi
Nhưng...Chàng quá khờ khạo
Chàng quá ngốc nghếch
Dập tắt ngọn lửa tình
Dập tắt khát khao ta
Bằng sự lãnh đạm ...vô tình

Ta bất lực nhìn biển cả bao la
Bước đi trên niềm đau buốt nhức
Hôn trán chàng chân thành
Lần cuối cùng mắt ta còn đắm đuối
Chàng lúc ấy dường vỡ lẽ...
Điều ta muốn nói
Nên níu kéo tình yêu vô tội vạ
Tất cả thảy muộn màng
Hoàng hôn lặn
Và ta biến mất
Trở về với đại dương
Ta...Bọt Biển dại khờ !

24/01/2005