Đâu Chỉ Tại Yếu Lòng
Trường Phi Bảo
Cái anh này sao gọi tôi bằng "bé"
Ai dại khờ mới làm "bé" của anh
Tôi mười tám, tôi sắp sửa trưởng thành
Đừng vớ vẩn vờ theo đuôi tôi nhé!
Đã bảo rồi tôi không như đứa trẻ
Nên hổng cần người ta phải đón đưa
Nhọc lòng chi cái cô nàng khó ưa
Mà anh cứ hết mua quà rồi bánh
Tôi nào đâu có cố tình lẫn tránh
Cho hồn anh vướng bận nghĩa yêu đương
Ngặt vì tôi còn ngồi dưới mái trường
Áo trắng đó tôi sợ màu phai mất
Nếu giả dụ tình anh là chân thật
Tiếng "bé" kia tôi nhặt để trong lòng
Nhưng xin đừng gọi "bé" giữa đám đông
Chúng bạn biết thì tôi đây phiền chết.
Ô anh này, sao vẫn còn ngờ nghệch
Cứ theo đuôi tôi mắc cỡ quá à
Hẹn ngày mai từ giã giảng đường xa
Anh thật dạ, thì tôi suy nghĩ lại
Đôi mình sẽ cùng tính chuyện tương lai
Tôi cô giáo, còn anh làm bác sĩ
Nghề trong sáng như tình yêu cao quý
Đến với nhau đâu chỉ tại yếu lòng.
08/04/2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét