Tổng số lượt xem trang

2/12/11

Hà Nội Chiều Mưa Bão



Hà Nội Chiều Mưa Bão

Trường Phi Bảo

Hà Nội ơi thương quá chiều mưa bão,
Giông gió mịt mùng bốn phía giăng giăng
Câu thơ chìm trong nỗi nhớ dùng dằng,
Ngập nước mắt, đau thắt lòng, xót dạ.

Đường ở Thủ Đô bây giờ xao xác quá,
Đất hoá thành sông, phố mênh mông biển.
Cái rét lùa về sầu nghiêng dáng mẹ,
Chở che đàn con héo tấm thân gầy.

Đã yêu Hà Nội từ lúc mới sanh đây,
"Cảm" người Hà Nội qua từng hơi thở,
Biết Hà Nội bao đêm rồi trăn trở,
Mưa tối trời, anh giấc ngủ có yên.

Muốn hát ru anh cho ấm áp một miền,
Ngặt ngoài kia bao cảnh đời lầy lội
Hà Nội ơi... yêu... mà không thể tới!
Xin gởi nắng Miền Nam chan chứa chút niềm mong.

Mong gặp Hà Nội trong buổi sớm trời trong,
Mong hạnh phúc lại long lanh mắt trẻ,
Mong nụ cười nở hoài trên môi mẹ,
Và mọi tấm lòng biết san sẻ cho nhau.

Hà Nội của anh, em thương nhớ dạt dào,
Thiêng liêng lắm tình quê hương mời gọi,
Chiều mưa bão nghe tim mình thêm nhói
Hà Nội ơi... ơi hỡi Hà Nội ơi!

03/11/2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét