Người Đàn Bà Bỏ Chồng, Bỏ Con
Trường Phi Bảo
Người đàn bà bỏ chồng, bỏ con
Chiều nay,
bất chợt...lại quay về chốn cũ
cây đa già - bến đò xưa
quê nghèo lam lũ
Một quê hương
chia nửa cội nguồn
Người đàn bà từ chối yêu thương
Ra đi biền biệt sau dặm trường
cay đắng
Sợ cái nghèo, cái khổ, bám theo đuôi dai dẳng
Người đàn bà quẳng cả thủy chung
Tai tiếng thị phi như những vệt bùn
chị đã khóc,
khóc thật hay giả tạo
Hạnh phúc cũng giở trò ma giáo
Chị thù rồi bao cảnh sắc xa hoa
Người đàn bà vỡ lẽ nhận ra
Mình đang nép bên hiên ngôi nhà nhỏ
Gốc rạ, ổ rơm... thơm thơm gạo nếp
Khói lam chiều, thấp thoáng ảnh hình quen
(Ngôi nhà dĩ vãng
một đêm tối nhá nhem
Tiếng khóc trẻ thơ khát thèm sữa mẹ
Người đàn ông
ôm con, ầu ơ... dỗ nhẹ
Người đàn bà
vội vã vượt đường mưa)
Người đàn bà bỏ chồng, bỏ con
ngày xưa
Chịu không nổi bao cơ hàn, túng thiếu
Giờ bất chợt về lại
mang tình quê vá víu
Muộn màng rồi,
sau khoảnh khắc quay lưng
Người đàn bà dang dở
nửa chừng xuân
Mượn dòng nước rửa tấm thân lầm lỗi
Xưa nông nổi, và giờ thêm nông nổi
Phận đàn bà buồn tựa lục bình trôi.
09/11/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét