Chị Tôi (2)
Trường Phi Bảo
I
Một đêm trăng sáng em ơi!
Anh như ngọn gió lả lơi - hẹn hò.
Bước vào yêu chị hơi lo,
Lo thương rồi nhớ, lỡ đò rồi đau.
Một thời mộng đẹp trong nhau,
Một mùa không rõ lòng đau mấy lần.
Người ta dụ chị thất thân,
Bướm say nhuỵ mật giết dần đời hoa.
Một năm kỷ niệm chửa nhoà,
Nhiều năm gộp lại vỡ oà tuổi xuân.
Thuyền còn bến đậu, bến dừng,
Qua thời sắc nước nửa chừng ai thương.
Tưởng trăng mãi khuyết cong đường,
Ngờ đâu trăng sáng như gương tròn tròn.
Có chàng hẹn biển thề non,
Chị giờ gái đã một con mất rồi.
II
Bồng con chị bước theo người,
Tôi rươm rướm lệ, mẹ cười xót xa.
Không pháo hồng, không xe hoa,
Biết về phương ấy cửa nhà ấm êm.
Lầm lỡ chớ lỡ lầm thêm,
Quê người chị sống từng đêm thương sầu.
Nhưng rồi chẳng được bao lâu,
Hạnh phúc thành chuyện bể dâu khó lường.
Tôi trông thấy chị mà thương,
Quỳ bên mộ mẹ, thắp hương mộ chồng.
Con thơ đứa ẵm, đứa bồng,
Đứa theo chân chị qua sông một chiều.
III
Rồi đời chị kể chi nhiều,
Tình cờ, chẳng nhớ chiều nào nữa em.
Lạnh lòng, lạnh cả buồng tim,
Chị ngồi ngơ ngẩn bên thềm gió mưa.
Người xưa, vâng chính người xưa,
Ngã nón xin chút tình thừa thế nhân.
Chị tiều tuỵ cả tấm thân,
Anh từ khổ ải trầm luân trở về.
Quyết không nối lại câu thề,
Tơ duyên đã đứt, ủ ê hoa tàn.
Chị cay đắng phận, bẽ bàng,
Người hối cãi trong muộn màng... đành thôi!
Bóng ai khuất dạng phía trời,
Bên sông goá phụ ru hời nỗi đau.
"Buồn thương chiếc áo hôm nào,
Đò ai không bến..." nghẹn ngào chị tôi.
02/09/2008
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét