Em Đã Khôn Rồi
Trường Phi Bảo
Cái bẫy tình giăng mắc vướng đường tơ,
Em nông nỗi, em dại khờ, vấp ngã,
Đã biết khôn chưa hay còn nhẹ dạ?
Cứ cả tin yêu, và cả tin người!
Em tin anh như tin đức Chúa trời,
Tin tình yêu trên ngôi cao vĩnh cửu.
Dối trá nào làm trái tim mưng mũ,
Vết thương lòng trở gió lại tấy đau.
Chiếc lá trên cây vì sao rớt nhàu?
Mặt trăng tròn do đâu trăng khuyết?
Hoa nở hoa tàn? thời gian khắc biết,
Trái tim anh cũng lắm nẻo, lắm đường.
Mật ngọt chết ruồi, bướm say nhuỵ hương,
Em yêu bằng tai, anh thương bằng mắt,
Từ lúc gặp... lửa đương hồng chốc tắt,
Tỉnh ra chưa hay vẫn cứ lỡ lầm.
Trên đời này đâu nhất thiết mỗi anh,
Em không u mê nghe lời dụ dỗ,
Em đã khôn rồi lót rơm làm tổ,
Dẫu bao lâu em đợi đúng duyên mình.
Dẫu bao lâu son sắt một bóng hình,
Đừng đem trăng gió ru hồn em nữa.
Tình yêu sẽ muôn đời luôn chan chứa,
Riêng tặng người chưa thất hứa với em.
02/11/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét