Sông Anh Vớt Bóng Mơ Huyền Dáng Em
Trường Phi Bảo
...
Triền sông cỏ lối bụi hồng,
Đò ai lạc bến giữa dòng thêm thương.
Tối trời, lỡ bước dọc đường,
Nhà ai thấp thoáng trong sương khói mờ.
Muốn xin góc nhỏ trọ nhờ,
Chốn quen cảnh cũ vẫn ngờ ngợ đây.
Vạc kêu dưới ánh trăng gầy,
Nhẹ tay gỏ cửa lòng đầy rối ren.
Gương nga rón rén khêu đèn,
Bóng người con gái thật hiền - Chào anh!
Ngỡ ngàng buộc lọn tóc xanh,
Ngỡ ngàng bốn mắt đưa nhanh ngỡ ngàng.
Giọt mưa hay giọt lệ tràn,
Mắt xưa khép lại hai hàng mi cong.
Giờ em tay bế, tay bồng,
Thương cha, nhớ mẹ theo chồng về thăm.
Em cài chặt cửa trăm năm,
Anh như tượng đá lạnh căm hiên ngoài.
Trời già cay nghiệt lắm thay,
Đùa dai đến nổi đoạ đày chi nhau.
Rì rào ngọn cỏ lao xao,
Bến xuân thơ thẩn đò nào hiểu cho.
Lời thề thuở đó hoá tro,
Biết mình muộn... vẫn gọi đò... đò ơi!
Đành thôi lửa tắt nguội đời,
Chút tình gói lại tặng người... vô duyên.
Ván xưa đem đóng thành thuyền,
Sông anh vớt bóng mơ huyền dáng em.
Tìm hương, hương nhạt môi mềm,
Tìm em, em đã êm đềm lặng sâu.
Sang ngang chi lỡ mộng đầu,
Còn anh, anh đứng bên cầu ngó mong.
Thương người cách bến ngăn sông,
Nước trôi hai ngả buồn không lục bình?
Ngàn sau riêng đợi một mình,
Kiếp sau hẹn lại với tình em thôi.
31/10/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét