Tổng số lượt xem trang

16/7/07

NGÀY XANH LƠ ĐỄNH



Ngày xanh lơ đễnh
Trường Phi Bảo 


Anh ạ, giờ này nhỏ đang khóc
Nắng sân trường thương lắm vạt áo bay
Mùa hạ nào hai đứa nói chia tay
Nhỏ giận dỗi vì anh hoài lỗi hẹn.

Nay trở lại tháng ngày yêu không vẹn
Tiếng guốc khua, hay tiếng lá xạc xào
Thương chiếc bàn thuở hai đứa chia nhau
"Quả ổi chẻ tư, miếng xoài xẻ nửa..."

Tuổi học trò vụng dại trong lời hứa
Nhỏ tiếc thầm cơn mưa cuối đường đi
Những vòng xe vội vã giữa mùa thi
Anh có còn trồng cây si mỗi sớm?

Mối tình đầu kể như là đã chớm
Đôi mình quen trong thấp thỏm rụt rè
Thư tình ghi trên chiếc lá độ hè
Ai ép bướm, làm phượng xoè đôi cánh.

Dòng lưu bút viết gửi người ương ngạnh
Nhớ nụ cười kiêu hãnh của nhỏ không?
Con gái mà đôi má đỏ hồng hồng
Anh đã cướp nụ hôn đầu... ghét thật!

Giờ chia tay kể như mình đánh mất,
Phải không anh bao kỷ niệm ngày mơ
Nhỏ theo chồng, xếp áo mỏng ngây thơ
Đừng trách hận, nhỏ nào đâu muốn thế!

Nay trở về thấy đời mang dâu bể
Nhỏ không còn là nhỏ của riêng anh
Nắng sân trường nhỏ òa khóc ngon lành
Nhặt lá úa thương ngày xanh lơ đễnh.

16/07/2007

2/7/07

CÂU THẦN CHÚ TÌNH YÊU




Câu thần chú "Tình Yêu"
Trường Phi Bảo

Chưa một ai dám gõ cửa tim em
Bởi tim em trước kia là đá cuội

Trăm năm sau đá mới thành vách núi
Gọi "vừng ơi" không linh nghiệm nữa rồi.

Em không thể cứ nói nói, cười cười
Với một người mà em không hề thích
Câu thần chú "vừng ơi" trong cổ tích
Quên đi anh, gã tướng cướp mạo danh.

Anh hãy đến với tấm lòng hiền lành
Và hãy nghĩ yêu em là chân thật
"Phụ nữ yêu bằng tai, đàn ông yêu bằng mắt"*
Em yêu anh bằng nhạy cảm riêng mình.

Kho báu em có, duy nhất chỉ niềm tin
Trái tim em lâu rồi chưa người mở
Anh không thể gọi to điều nhung nhớ
Nên suốt đời tình hai đứa như mơ

02/07/2007


* Châm ngôn

19/6/07

CHẲNG THỂ NÀO


 
 
Chẳng Thể Nào...
Trường Phi Bảo

Chẳng thể nào em ích kỷ được đâu
Bờ vai ấy không thuộc về mình nữa
Chẳng thể nào còn có quyền chọn lựa
Anh bây giờ nào phải anh ngày xưa.

Góc phố nào em chết lặng trong mưa
Vòng tay anh đâu còn chừa khoảng trống
Khoảng lưng trần không còn là trời rộng
Mà em thì chẳng mơ mộng nào hơn.

Chẳng thể nào ích kỷ với yêu thương
Khi mọi thứ giờ trở thành kỷ niệm
Em làm sao lại dám đi tìm kiếm
Những khổ đau khan hiếm của đời người.

Anh giờ đây, anh là của một người
Có lẽ nào em dại khờ níu kéo
Khi nước mắt đã không còn trong trẻo
Buồn hay vui cũng một nẻo em về.

Cô đơn quá lòng muôn nỗi chán chê
Anh xa quá giữa bộn bề cuộc sống
Chẳng thể nào lại một lần hâm nóng
Trái tim mình trong khát vọng không nhau.

Bờ vai ấy rồi chắc chẳng thể nào
Còn đủ sức tựa đầu vào tin tưởng
Xin cho em góc nhỏ nép khiêm nhường
Ngồi hẩm hiu với phận buồn con gái.

19/06/2007

13/6/07

THƠ YÊU TẶNG MỘT NGƯỜI



Thơ yêu tặng một người 
Trường Phi Bảo 
Tặng: SHS 

Hôm nay anh bạn không tới sở 
Thiếu một bàn tay cắm hoa hồng 
Bàn làm việc cũng thêm chỗ trống 
Và chỗ em ngồi buồn mênh mông.

Hôm nay anh bạn không tới sở 
Xấp hồ sơ chưa mở còn nguyên 
Bút viết ơ hờ quên động đậy 
Trong em ngơ ngác nỗi muộn phiền.

Hôm nay anh bạn không tới sở 
Thiếu một lời chào buổi tinh sương 
Tâm trí vẩn vơ bao suy nghĩ 
Chiều nay ai sẽ về chung đường? 

Hôm nay anh bạn không tới sở 
Tự dưng lòng biếng nói, biếng cười 
Xao nhãng thời gian, xao nhãng nhớ 
Tự dưng thương mình quá lẻ loi.

Chợt giận một người không tới sở 
Đóa hồng hôm qua úa xác xơ 
Không hiểu vì sao em nức nở 
Cho thơ tím ngắt nỗi mong chờ. 

13/06/2007

31/5/07

GIỮ LẤY RIÊNG CHUNG MỘT MỐI TÌNH



Giữ lấy riêng chung một mối tình 
Trường Phi Bảo 

Giữ lấy đời em khi anh nhớ 
Giữ lấy đời em lúc anh cần 
Em sẽ không vì anh bất cẩn 
Mà đánh rơi mình giữa giấc mơ.

Mà để tháng năm tiếc ngẩn ngơ 
Dẫu chỉ riêng em nỗi đợi chờ 
Dẫu rằng anh có phút hờ hững 
Vó ngựa mải mê chửa dừng chân.

Vó ngựa say xưa miền đất mới 
Và em một bóng với lẻ loi 
Đêm em buồn bã ôm chiếc gối 
Vẫn giữ thủy chung, vẫn mặn mòi.

Giữ lấy đời nhau bớt quạnh hiu 
Sông quê, bến chợ, quán tình yêu 
Giữ lấy đời nhau qua kỷ niệm 
Mai sau còn nguyên nét mĩ miều.

Và cứ thế cho tận lúc chết 
Nụ cười vẫn nở như hoa tết 
Anh giữ thiên thu cùng em nhé 
Có thế thì mình mới chở che.

Có thế thì tình yêu mới nghe 
Hạnh phúc bốc lên từ hơi đất 
Em tin hạnh phúc là chân thật 
Giữ lấy đời nhau kẻo gió lùa.

Mắt ngân ngấn buồn, trời sẽ mưa 
Giữ lấy đi anh những vụ mùa 
Trứng rụng sau tình yêu lận đận 
Là anh hay em của ngày xưa? 

31/05/2007

28/5/07

CÕI YÊU


Cõi yêu
Trường Phi Bảo 


Vì thơ rót mật tim tôi 

Gót tiên sa phải lưới người trần gian 
Trăm năm mộng chỉ bóng chàng 
Chớ cho tôi những nhỡ nhàng về sau.


Cốt tiên tôi lắm nghẹn ngào 

Chỉ còn phàm tục, nhẽ nào... tổn thương 
Soi tình nguyên vẹn như gương 
Duyên tôi mắc đọa về phương có người.


Đừng làm tan vỡ nụ cười

Đừng làm tôi phải một đời kêu than 
Đừng gieo lắm những phũ phàng 
Tình tôi đã quyết đá vàng cùng ai.


Vì thơ chàng chẳng phôi phai 

Xin cho vẹn nghĩa trúc mai sau này 
Hồng trần đắm mộng hồn say 
Người tiên cam chịu lưu đày cõi yêu. 


28/05/2007

25/5/07

BÀI THƠ TRÊN PHIẾN LÁ



Bài thơ trên phiến lá 
Trường Phi Bảo 

Ai trả cho em ngày tháng cũ 
Khi lòng chưa nhuốm bụi tương tư 
Bài thơ người viết trên phiến lá 
Còn những hoài mơ khó khước từ.

Em về nhặt lá buồn ủ rũ 
Tìm gì trên những phiến tình đau 
Vết thương tới giờ còn mưng mủ 
Hồn nhiên, ai trả thuở ban đầu.

Sắc xanh đã rụng theo đời lá 
Úa chữ ân tình dạ xót xa 
Thơ duyên người khéo ghi trên lá 
Kỷ niệm ngàn năm chửa nhạt nhòa.

Một đêm thấy mình như là lá 
Rụng mấy bơ vơ, mấy dại khờ 
Nhớ nhung theo gió về trăn trở 
Biết tìm ai trả hết ngây thơ? 

25/05/2007

24/5/07

RIÊNG MÌNH QUẠNH HIU



Riêng mình quạnh hiu
Trường Phi Bảo


Em nào dám trách hờn ai,
Chẳng qua con tạo lắt lay tình người.
Vầng trăng mộng vỡ tan rồi,
Nói chi thề thốt, với lời yêu thương.


Yêu nhau chẳng đặng... thì buông,
Khi xa nhau chớ để buồn trao nhau.
Dù lòng quá đổi đớn đau,
Dù mình sai hẹn trầu cau cũng đành.


Cũng đành quên sạch sành sanh
Cũng đành quên hết nhé anh một thời... 
Vầng trăng mộng vỡ tan rồi,
Hương xưa theo gió cuối trời xa bay.


Em nào dám trách hờn ai,
Yêu nhau chẳng đặng..., thương hoài ích chi.
Bụi hồng chắn lối anh đi,
Nhưng không mở lối vu quy một lần.


Ngậm ngùi tiếc nửa vầng trăng,
Ai xây nên những cách ngăn tội tình.
Ngày nao như bóng với hình,
Ngày sau chỉ bóng riêng mình quạnh hiu.

24/05/2007

15/5/07

NGƯỜI ĐÀN BÀ HÔM QUA



Người đàn bà hôm qua
Trường Phi Bảo

Anh đã khoanh tròn vòng "tự do"
Nên bờ vai chỉ riêng cho chị ấy
Người đàn bà là vợ của anh đấy
Biết không? 


Chiếc nhẫn tình yêu là chứng tích hào hùng
Sự thủy chung nằm ngay ngón áp út
Em chẳng dám mơ về bến bờ hạnh phúc
Đành thôi! 


Anh như những niềm vui hiếm hoi
Mà trong em là nhỏ nhoi khó kiếm
Đời con gái lấy trắng trong thử nghiệm
Nghẹn ngào... lẽ tất nhiên. 


Lỡ trót đem thân làm ván đóng thuyền
Em ngây ngô với tình yêu hào phóng
Rồi một ngày mặt biển kia bị động
Em vô tình thành gợn sóng mỏng manh.


Anh hãy về yêu lấy vợ của anh
Em trả cho chị ấy lại vòng tay ấm áp
Để nhận về mình những chiều bão táp
Quặn lòng đau khi kỷ niệm khuất dần. 


Mái ấm ai cũng cần,
Sau mệt mỏi là nơi dừng, chốn đậu
Cái lạnh phong trần ai hiểu thấu
Thôi anh hãy vui cùng thửa ruộng, vườn nhà.


Anh đừng yêu em, hãy nhớ đừng yêu nha!
Người đàn bà đến đời anh thật muộn
Người đàn bà chưa phải là cao thượng
Người đàn bà vỏn vẹn mới hôm qua.


15/05/2007

14/5/07

NGƯỜI DƯNG VÀ TÔI



Người dưng và tôi 
Trường Phi Bảo 


Ngây thơ liền với dại khờ 
Người dưng mắc mớ gì chờ đợi nhau 
Vườn hồng đã có lối vào 
Thôi đừng quét lá mà nao nao lòng.



Người ta mai phải theo chồng 
Coi như an phận ... 
...đèo bòng nửa thôi? 
Quên đi ánh mắt, bờ môi 
Hữu duyên thiên lý có trời mới hay.



Tình mình thoáng chốc bèo mây 
Người dưng ở lại chốn này gắng vui 
Bao nhiêu kỷ niệm chôn vùi 
Người ta cũng luống ngậm ngùi cho xem.



Thà rằng chửa biết, chửa quen 
Lỡ quen, lỡ biết thì nhen nhúm sầu 
Mai người ta bước qua cầu 
Người dưng... đem nốt cau trầu hỏi ai.



Chúc người vẹn nghĩa trúc mai 
Thương người ta, chớ giận dai nhé người! 
Mong người giữ vững nụ cười 
Cho người ta một phần mười ủi an. 


Dù rằng đau khổ ngập tràn! 

14/05/2007

13/5/07

ĐỊNH MỆNH VÀ CHIẾN TRANH



Định mệnh và chiến tranh
Trường Phi Bảo


Có nhiều lúc gục đầu bên trang giấy
Em vô tình đặt bút viết tên anh
Những thơ ngây lần đầu biết long lanh
Sao giấu nổi từng cơn buồn rưng mắt.

Niềm nhớ thương biết làm sao dập tắt
Muốn ôm trời, muốn ôm đất, muốn ôm nhau *
Trái tim anh sao lại dễ đổi màu
(Đàn ông có ngàn khát khao khó nói.) 

"Định mệnh" đó phải chăng là tên gọi
Và tình yêu có là nông nổi không?
Em muốn ôm mà sao không ôm nổi
Trái tim anh đen tối mọi mưu đồ.

Em thua rồi nên chấp nhận dại khờ
Dù em biết rằng còn bờ bến khác
Dù mai này mỗi mình em ngơ ngác
Trong tình yêu tẻ nhạt của một người.

Rồi "định mệnh" sẽ như là lá thôi
Cô gái nào sẽ thay em nhặt lấy
Anh thích thú và chắc anh muốn vậy
Giữa đàn bà từ lúc ấy "chiến tranh." 

13/05/2007

* Ý thơ Đoàn Thị Lam Luyến

10/5/07

CHỮ TRINH



Chữ "Trinh"
Trường Phi Bảo 


Đêm đêm buông tiếng hát
Em lả lơi trong ngàn cánh tay mềm
Rượu rót đầy trái tim
Mùi da thịt quyện vào nhau bốc cháy.


Anh đi không trở lại
Ân ái nào tựa một thoáng mây bay
Lỡ mang thân con gái
Chữ "Trinh" kia ngàn mảnh ghép sao lành.


Đêm đêm môi mắt xanh
Em cười tình với bao người em gặp
Sao chẳng ai dám thắp...(?)
Lửa gia đình cho ấm áp tình yêu (!) 


Đàn ông có thiệt nhiều
Vị làng chơi nếm đủ mùi quy luật
Anh không người duy nhất
Nên chữ "Trinh" em tàn tật, vỡ đôi.


Tấm chăn nào đơn côi
Ai sẽ đắp cho em ngày nằm xuống
Và ai người hồi tưởng
Nét đẹp buồn sau những cuộc mua vui.


10/05/2007

3/5/07

BÀI THƠ KHÔNG ĐOẠN KẾT



Bài thơ không đoạn kết 
Trường Phi Bảo 

Tôi muốn viết bài thơ 
Cho cuộc tình duy nhất 
Về con bướm, cành hoa 
Theo ý vần ngọt mật.

Thổi phồng sự chân thật 
Tôi nghĩ mãi về anh 
Ơi chàng trai hiền lành 
Dù dăm lần tàn nhẫn.

Bài thơ không niềm hận 
Bài thơ chẳng niềm đau 
Tôi muốn viết tặng nhau 
Những gì trong kỷ niệm.

Cảm xúc thật khan hiếm 
Ít nhất là lúc này 
Tôi loay hoay tìm kiếm 
Cố gom mọi đắm say.

Nhưng cánh bướm chợt bay 
Và cành hoa chết héo 
Như tôi của hôm nay 
Trong nụ cười gượng gạo.

Tôi muốn viết về nhau 
Về anh và tất cả 
Cuộc tình trôi mau quá 
Còn chăng chỉ phôi pha.

Rồi mọi thứ đi qua 
Bước chân anh cũng thế 
Tôi chỉ còn dâu bể 
Tôi chỉ còn chán chê.

Tôi viết trong hôn mê 
Về mối tình đã chết 
Sợ đặt dấu chấm hết 
Thơ tôi thành trống trơ.

Thôi thì tôi lại mơ 
Thôi thì tôi lại kể 
Chuyện người ngang đời tôi 
Dẫu biết là không dễ...! 

03/05/2007

22/4/07

THƠ TỪ ĐÓ



Thơ từ đó
Trường Phi Bảo 
(Cho một thời "Yêu" nháp) 

Ngày nắn nót bao dòng thơ luyến ái 
Em tập tành mơ ước chuyện yêu đương 
Có chàng trai vừa lạc chốn tình trường 
Một ngày nọ phải lòng cô thi sĩ.

Thơ từ đó đoan trang và ủy mị 
Em dịu dàng trong ý nghĩ giản đơn 
Thơ từ đó như ảo mộng chập chờn 
Và anh là... cả đại dương cảm xúc.

Khi bên nhau thơ tràn đầy hạnh phúc 
Lúc nhớ thương thi hứng cũng tìm về 
Thơ từ đó tím cả một cơn mê 
Sợ choàng tỉnh lệ dầm dề chăn gối.

Đời thi nhân người ta thường hay nói 
Nghiệp trắng tay mà nghề lắm nhọc nhằn 
Yêu thi sĩ chỉ làm khổ bản thân 
Đừng đắm đuối với nhạc vần tha thiết.

Là thi sĩ nhạy cảm thôi phải biết 
Hay ghen tuông, vốn dĩ rất vực ngờ 
Yêu thi sĩ anh chỉ có dại khờ 
Thơ nồng hậu hóa bến bờ độ lượng.

Thơ từ đó chắp thêm nhiều hoang tưởng 
Em thả vần, gieo ý một chiều say 
Có chàng trai vừa lỗi hẹn tối nay 
Thơ từ đó nhiều đêm dài khắc khoải.

Cô thi sĩ nghe hồn mình trống trải 
Mang thơ buồn rải khắp chốn nhân gian 
Tình yêu đẹp sau những chuyện lỡ làng 
Trăm năm nữa ai biết thơ còn khóc. 

22/04/2007