Tổng số lượt xem trang

17/11/11

Nợ Tình Còn Vương



Nợ Tình Còn Vương
Nguyễn Hiền Nhân
- Trường Phi Bảo

Trả nhau ngày tháng xuân tươi,
Cùng bao tiếng khóc, nụ cười hồn nhiên.
Nổi chìm biển nhớ vô biên,
Anh chôn tâm sự vào miền lãng quên.

Thiệp hồng không thể chung tên,
Mượn vần thơ ghép đôi tên bọn mình.
Thay lời tạ lỗi với tình,
Mong ai, ai hiểu... lòng mình... lúc xa...

Biệt ly trong cõi người ta,
Trăm năm duyên phận không là của nhau.
Gìn lòng hẹn lại kiếp sau,
Giữ cho tim mãi vẹn màu yêu thương.

Ngẫm đời kiếp sống vô thường,
Thì thôi em hỡi đừng vương vấn gì.
Bụi đường lấp dấu tình si,
Anh đi trái đắng, sầu bi rụng đầy.


Nghìn trùng khoảng cách đắm say,
Ai ngờ khoảnh khắc đổi thay xoay vòng.
Hai mùa lá rụng Thu, Đông,
Chỉ còn thoáng chút tang bồng gió trăng.

Dốc đời trót sẩy bước chân,

Yêu đương nặng gánh quằn thân xót lòng.
Nợ tình muốn trả cho xong,
Để em yên phận bên chồng sớm trưa.

Muốn về thăm chốn quê xưa,
Mình hoài niệm thuở đón đưa nhau về,
Môi kề môi, uống đam mê,
Dư âm hạnh phúc não nề trái tim.

Trang đài hờ hững lặng im,
Đường mây rẽ lối cánh chim rã rời.
Giờ mình cuối đất cùng trời,
Làm sao ngõ được những lời luyến thương?

17/11/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét