Bài Thơ Kỷ Niệm
Nguyễn Hoàng - Trường Phi Bảo

Tôi và Em ngồi đây
Quán thì vắng, cà phê thì đắng.
Hai tâm hồn bình yên phẳng lặng
Hai mắt nhìn nhau, mắt nói gì đâu?

Tôi nhìn Em, Em lặng lẽ cúi đầu
Em không nói, mà trái tim Em nói.
Nó nói điều tôi luôn chờ đợi
Rằng Em nhớ tôi trong những đêm thâu.

Em nhìn tôi, tôi lặng lẽ ngẩng đầu
Tôi không nói, mà chỉ thầm khao khát
Được ôm Em thật chặt vòng tay,
Được yêu Em suốt tháng năm này.

Kí ức cũ ào ạt dâng đầy
Thấm thoắt hạ đã qua rồi đấy.
Tôi vẫn vậy, Em vẫn đáng yêu vậy
Thương nhớ cồn cào dẫu chưa nắm bàn tay.

Tôi ngồi đây, Em vẫn ngồi đây
Quán thì vắng, cà phê ngọt đắng.
(Gần năm năm, bài thơ giờ ngẫm lại
Thương tuổi đời tóc ngã màu xanh)


Tôi ngồi đây, đối diện cùng anh,
Phía trước mặt tách cà phê đặc quánh.
Anh ngồi đó, hồn chia hai mảnh,
Một mảnh vui trong nửa mảnh buồn.

Chẳng ngôn ngữ nào diễn tả hết yêu thương,
Hai đứa đành cúi đầu mà im lặng,
Chẳng có lời nào thâm sâu nghĩa nặng,
Tách cà phê cũng quên mấy thìa đường.

Tôi ngắm anh cho thỏa những vấn vương,
Anh ngắm tôi cho trọn đường nhung nhớ
Mưa trên phố hay lệ sầu rụng vỡ,
Nhắc hôm nào...chuyện xa lắc...xa lơ...

Thời gian trôi, sự đời như giấc mơ,
Cái nắm tay chưa bao giờ được nắm,
Chỉ thầm thương vạt áo dài say đắm
Gót em đi hoa bướm cứ dập dìu.

Cà phê đắng, như giọt đắng tình yêu,
Giờ gặp lại buổi xế chiều nắng tắt.
Ngồi bên nhau, lời giấu lời im bặt,
Trong thâm tâm riêng khoảng trống đợi chờ...

11/2011