Từ Đó Đường Duyên Thất Lạc Nhau
Trường Phi Bảo
Anh trẻ với lòng luôn hãnh kiêu
Tôi hiểu bên anh lắm bóng kiều
Kỵ sĩ đâu rồi, con ngựa chiến
Sao chẳng về qua bến cô liêu
Cao ngạo đời tôi núi tình thương
Nếu dễ dàng yêu sẽ tầm thường
Không thèm mơ tưởng lâu đài ảo
Sợ phải tựa người khó thể nương
Từ đó đường duyên thất lạc nhau
Chỉ hồng nguyệt lão bỗng phai màu
Anh xa, anh lạ, anh biền biệt
Tôi buồn, tôi nhớ, nhói tim đau
Ngơ ngẩn vào ra lại ngẩn ngơ
Cứ ngỡ là buồn viết vu vơ
Ngờ đâu yêu quá hồn giấy trắng
Pha chút mực sầu lãng đãng thơ.
(Tình anh..., tôi giấu trong giấc mơ)
06/09/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét