Anh Hỡi Đừng Khen
Trường Phi Bảo

Thương em, anh hỡi đừng khen
Tài hoa kén phận, trời ghen má hồng
Sợ rằng mệnh bạc như bông
Nhỡ mai cánh rụng, hương lòng... phai chăng?
Thơ nào ước mộng vĩnh hằng
Tại em vương vấn hồng trần đó thôi
Trả sao cho hết sự đời
Đa truân duyên nợ một thời hào hoa.

Khen em, thẹn với người ta
Nàng thơ xấu hổ anh à đừng trêu
Giản đơn thơ chẳng hãnh kiêu
Dịu dàng đường nét, thầm yêu tháng ngày
Tài này chẳng xứng bằng ai
Có đâu mệnh bạc mà hoài thở than
Má hồng khách phận hồng nhan
Thơ em dung dị điểm trang tình buồn.

19/06/2013