Ru Chị Muộn Màng
Trường Phi Bảo
Chị hai chưa tuổi dậy thì,
Sao mẹ sớm gả chị đi lấy chồng (?)
Nhỡ mai tóc trắng tợ bông,
Thân già sức yếu ai trông, ai nhờ.
Giàu sang đúng thật giấc mơ,
Chị tôi khăn gói xuống bờ theo anh.
Mẹ buồn ngồi góc nhà tranh,
Ôm tôi ngỡ chị long lanh ngấn sầu.
Tôi còn nhỏ biết chi đâu,
Nhìn theo bóng chị qua cầu mà thương.
Thương chị mẹ liệu trăm đường,
Sợ chị như mẹ vấn vương cái nghèo.
Chị đi lòng mẹ đi theo,
Thầm mong sông lặng đò neo bến hiền.
Biết đời chị có bình yên (?)
Quê người chị có đẹp duyên với người (?)
Gian nhà trống quá chị ơi !
Quạnh hiu dáng mẹ, buồn mười dáng em.
Vẫn thường nhắc chị ngày đêm,
Mà sao bóng chị vẫn biền biệt xa...
Nhiều năm thoăn thoắt trôi qua,
Mồ xanh ngọn cỏ mẹ già còn không
Chị về tóc trắng tợ bông,
Phía sau đời chị bão giông mịt mùng.
Tâm hồn xơ xác ngại ngùng,
Chị ôm tôi khóc muôn trùng đắng cay.
Ngỡ ngàng thương lắm "chị hai"
Xuân tàn rụng cánh hoa phai bao giờ.
Làm sao học được chữ ngờ,
Giàu sang thôi chỉ giấc mơ thấp hèn.
Chị về bùn bết gót sen,
Đường trơn dốc trượt đã quen tủi hờn.
Thuở xưa bên mẹ yêu thương,
Ở bên người nhạt phấn hương son tình.
Thói đời đen bạc phát khinh,
Ngủ ngoan chị giấc yên bình em ru.
11/10/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét