Gửi Hà Nội,
Nỗi Nhớ Và Anh
Trường Phi Bảo
"Hà Nội" ơi! nghe sao thật ấm lòng,
Hai tiếng thân thương dễ gì quên được
Người Hà Nội thì nghĩa tình sau trước
Giữ nước, giữ quê bốn bể tìm về
Ai đi xa cũng nặng mang lời thề
Trong trái tim nồng nàn hương hoa Sữa
Cảm tên đường, và mến từng góc phố
Qua những ngôi đền nhặt dấu chân xưa
Hà Nội mùa nắng, Hà Nội mùa mưa,
Sắc đào tươi như môi hồng thiếu nữ
Giọt cà phê nghiêng nỗi buồn tạm trú
Vạt áo nào lùa trắng xoá giấc mơ
Anh đặt Hà Nội vào những trang thơ
Lộc Vừng nở bên bờ hồ lấm tấm
Đã sang thu đâu tiết trời se lạnh
Chắc tại nàng Bân đan áo gửi chồng
Đôi lứa hẹn hò nỗi nhớ bềnh bồng
Vòng xe quay, trở ngược miền ký ức
Nghe tiếng tàu đêm vọng về tiềm thức
Nhớ tuổi hoa niên một thuở sách đèn
Không có em, Hà Nội vẫn bon chen
Tháp bút, tháp rùa, uy nghi, trầm mặc
Phố bụi mù, bao mảnh đời vướng mắc
Vẫn nhọc nhằn với manh áo miếng cơm
Hoa Sữa Hà Nội ngào ngạt hương thơm
Như thầm níu bước chân người lữ thứ
Em sẽ về thôi, anh hẳn còn đợi chứ?
Chờ nhau! trong từng tiếng gọi quê hương...
18/08/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét