Tổng số lượt xem trang

19/11/06

THÔI ĐÀNH



Thôi đành
Trường Phi Bảo

Thôi đành nhé bạn ban sơ,
Tình chung xẻ múi dại khờ chia chung.
Lỡ chân chẳng bước theo cùng,
Vụng tay mới để đàn chùng phím dây.

Thôi đành bạn đó tôi đây,
Pháo hồng đỏ lối treo đầy đèn hoa.
Bên sông đám cuới người ta,
Bạn giờ áo gấm, áo hoa thêu hồng.

Rước dâu về một bến sông,
Tôi nhìn theo quá đau lòng bạn ơi!
Nói gì thôi cũng chồng người,
Phận tôi nên khóc hay cười vu vơ.

Thôi đành khâu lại vần thơ,
Mà bao năm tháng vẫn ngờ vấn vương.
Tôi ôm gối chiếc đêm trường,
Bạn ôm gối mộng yêu thương cạnh nàng.

Tôi đâu có đến muộn màng,
Bạn sao nở để lỡ làng trao nhau.

19/11/2006

26/9/06

TẤM ẢNH KHÔNG HỒN




Tấm ảnh không hồn
Trường Phi Bảo

Thọ đi rồi, chỉ còn lại tấm ảnh
Bên gối nằm, đêm em ngắm mà đau
Thọ đi rồi, đi thật...
Chớ chẳng chiêm bao
Đêm em khóc cho tình nào xa khuất.

Kìa ánh mắt vô hồn nhìn ngây ngất
Kìa khoé môi từng háo hức yêu thương
Giờ vô hồn theo xúc cảm bất thường
Buồn, vui, giận... chao ôi sao mà nhớ!

Thọ đi rồi tim vắng xa nhịp thở
Nhưng hình hài còn lãng đãng quanh đây
Ghét lắm chứ? người mang khuôn mặt này
Đã một thời...
Vâng! một thời mơ tưởng.

Giờ lặng im, sao lặng im không nói
Mắt chạm mắt sao không khỏi lạnh lùng
Người ta giờ quên mất chữ tình chung
Tấm di ảnh đóng khung làm kỷ niệm

Thọ đi rồi, em một mình chiêm nghiệm
Hương ái ân phảng phất lúc xa gần
Ở nơi nào người mới thật dừng chân?
Tình em đó... ở nơi không tồn tại!

Tuyệt tình lắm, người đi không trở lại
Một năm rồi, à... hơn một năm trời
Ngắm tấm hình cho lòng bớt đơn côi
Em giận mình chẳng nhẫn tâm xé nát.

Sao không thử một lần đem nhàu nát
Bởi chừ tình em sống thác cùng anh
Thọ đi rồi mang hạnh phúc mỏng manh
Dù mãn kiếp mộng cũng đâu thành nữa.

26/09/2006

6/8/06

CHO NGƯỜI TÔI YÊU




Cho người tôi yêu
Trường Phi Bảo 


Hãy xót thương em chuyện đã rồi
Má hồng phận bạc tợ như vôi
Gửi dòng dư lệ cùng tâm khảm
Cho kẻ tôi yêu cả một thời.


Muôn đời hoa ấy chẳng biến suy
Tình em, anh chớ có hoài nghi
Tình em, muôn đời thôi chắc vậy!
Câm nín yêu nhau trong biệt ly. 


Dù cho đôi bóng, người đôi ngả
Dù rằng mai tóc điểm sương pha
Sợi buồn, sợi nhớ, sợi vương vấn
Theo máu tim em, ngấn lệ nhòa. 


Mặc anh bán thơ của riêng anh
Hãy để yên em với tháng năm
Đừng dấy phong ba vào cuộc sống
Mà khổ thân em những thăng trầm. 


Ti Gôn hẹn lại kiếp lai sinh
Anh nhé! ngày sau chung chữ tình
Bận lòng chi nữa, người trong mộng
Dẫu là một chuyến chửa sang sông. 


06/08/2006

24/5/06

EM THÀNH ĐÀN BÀ




Em thành đàn bà
Trường Phi Bảo


Em cảm ơn đôi cánh tay huyền thoại
Nhẹ nhàng nâng trái cấm rất an nhiên
Hồn lâng lâng rúng động cả cõi tiên
Sát đôi mặt, kề đôi môi, gần đôi bóng.

Đôi mái tóc trộn lẫn những phiêu bồng
Sờ thật nhẹ vào cành hồng mới hé
Hương hoa thoảng chút tình đời son trẻ
Em không còn là cô bé ngây thơ.

Em không còn đến từ những giấc mơ
Vườn trinh nữ nhện giăng tơ khắp lối
Mọi khao khát theo từng ngày chờ đợi
Giờ bùng lên thật mãnh liệt đê mê.

Lần đầu tiên lòng tràn ngập tái tê
Khoảnh khắc ấy em tự mình biến đổi
Người đàn bà bước ra không tiếng nói
Em ngỡ ngàng - đây có phải chính tôi!

24/05/2006

28/3/06

SAU LẦN HẸN CUỐI


Sau lần hẹn cuối
Thơ - Trường Phi Bảo

Em nào có khóc đâu anh
Chỉ là hạt bụi vô tình vương khóe mắt
Sau lần hẹn cuối, anh về thành gia thất,
Em chẳng ghen hờn, hay trách móc gì ai.

Đời con gái kể như là không may
Tình yêu đầu hóa mối sầu vạn thuở
(Chúc anh chị trăm năm đầy nhung nhớ,
Tình tóc tơ quyện hơi thở chung lòng.)

Sau lần hẹn cuối, anh về lối mênh mông
Đời con gái kể như xong, em biết...
Kỷ niệm hôm nào, dẫu ngàn lần thắm thiết
Với anh, chắc vĩnh biệt hôm qua.

(Em bồng bột, *
em trẻ con,
em yếu lòng,
anh ạ!)
Đừng vì thế mà trở thành thương hại
Em sợ lắm, sợ thêm lần trót dại
Tìm quên anh trong hình bóng một người.

Sau lần hẹn cuối, em đánh rớt tiếng cười
Anh không nhặt, nhưng mà đem đi mất
Ném trả em trái tim đầy thương tật
Em có buồn, nhưng không khóc đâu anh!

28/03/2006

* Ý thơ Thanh Hà

24/3/06

SAO CHỈ DUY NHẤT CÓ MÌNH ANH



Sao chỉ duy nhất có mình anh
Trường Phi Bảo

Sao chỉ duy nhất có mình anh
Là em yêu quá đổi
Ngay cả sau khi biết rằng anh gian dối
Em vẫn nhủ lòng: Thôi hãy thứ tha!

Tình yêu được tạo ra
Bất chợt từ cơn mưa buổi sớm
Sau ánh nhìn trìu mến
Hoa mặt trời nở bừng trước nụ hôn.

Duy nhất mình anh là em còn suy tôn
Ý niệm đầu đời được bên nhau mãi mãi
Thế mà giờ đây biết chẳng thể níu lại
Thứ gì đã vuột khỏi tầm tay.

Em hiểu tình anh như biển rộng sông dài
Có ấp ôm cũng đâu hết trọn vẹn
Chỉ một lần anh lỗi hẹn
Cửa lòng em tự biết phải cài then...

24/03/2006